Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 68: Ước Hẹn Giữa Đôi Ta
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Năm học 12 đầy thử thách sắp kết thúc, các bạn trong lớp ai nấy đều tranh thủ truyền tay nhau những quyển lưu bút để ghi chép lại kỉ niệm tuổi học trò. Mai này chẳng biết mọi người có còn cơ hội gặp lại nhau hay không. Tất cả những chuyện vui buồn về những tháng ngày mộng mơ, vui vẻ bên thầy cô, bạn bè, hàng cây, sân trường, bục giảng sẽ là đoạn hồi ức khó quên. Đáng tiếc, lưu bút đã là hành động lỗi thời, điện thoại di động đã xuất hiện trên thị trường, mọi người tranh thủ chụp thật nhiều ảnh để lưu lại làm kỷ niệm. Một vài bạn còn tự mình làm clip đăng lên youtube, kết quả đạt được tận mấy chục view của mấy bạn trong lớp cày.
  • Suốt ba năm học này, Bảo Châu may mắn vì có Thành Đạt đồng hành. Cậu đưa đón cô đến trường, giúp cô giải bài tập, giúp cô vượt qua những môn học khó nhằn để tự tin hơn vào bản thân. Cô biết ơn vì điều đó và luôn tự nhủ mình phải cố gắng thi đậu vào Đại học Can Thoa để có thể cùng cậu tiếp tục chung trường.
  • Mới chớp mắt liền đến kì thi tốt nghiệp cam go. Ba Tuấn luôn miệng nhắc nhở con gái đi ngủ sớm, không nên thức khuya ôn bài vì sẽ ảnh hưởng đến trạng thái hôm sau. Bảo Châu rất nghe lời, mới chín giờ tối cô bé đã ngoan ngoãn leo lên giường ngủ. Ở đây có một chuyện mà ba Tuấn không biết, đó là việc mẹ Hoa lén nhắc nhở Bảo Châu, con gái thức khuya sẽ nổi mụn, da hư tổn, mắt gấu trúc, xấu xí. Bảo Châu sợ quá mới chấp hành nghiêm túc lịch trình ngủ sớm, dậy sớm ấy chứ.
  • Đề thi tốt nghiệp không quá khủng khiếp như cô vẫn nghĩ, có lẽ vì những nỗ lực ôn luyện nghiêm túc nên đến giờ mọi thứ đều trơn tru. Còn một ngày thi cuối cùng, Bảo Châu hơi hồi hộp. Trong lúc cô đang đứng tám chuyện với bạn cùng phòng thi chờ thông báo môn thi tiếp theo thì cô gặp Thành Đạt đi tới:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Sao bạn chưa về phòng thi? Gần đến giờ rồi.
  • Dưới sự nhắc nhở của cậu, Bảo Châu liền tạm biệt cô bạn đang tám chuyện rồi quay về phòng. Hai cô cậu thi chung nên có thể âm thầm cổ vũ tinh thần cho nhau khi phải gặp giám thị khó tính. Còn chút thời gian, Thành Đạt kéo Bảo Châu lại gần rồi nói:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Thi xong tui có cái này cho bạn, nhất định bạn sẽ thích.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Thi xong tui có cái này cho bạn, nhất định bạn sẽ thích.
  • Bảo Châu tò mò hỏi lại:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Gì vậy? Xem bây giờ luôn được không?
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Không được, lát nữa đi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Bày đặt ra vẻ thần bí, nếu tui không thích thì cho bạn biết tay liền.
  • Sau câu hăm dọa thì tiếng thông báo tập trung của giáo viên đã vang lên. Học sinh vội di chuyển về chỗ ngồi đã được đánh số thứ tự trước đó. Bảo Châu đăm chiêu, cứ nhớ mãi đến dáng vẻ thần bí của Thành Đạt, rõ ràng cậu đang khơi gợi sự hiếu kỳ của cô. Điều quan trọng hiện tại là phải hoàn thành bài thi cái đã, chuyện còn lại tính sau.
  • ….
  • Kết thúc môn thi cuối cùng vô cùng mỹ mãn, Bảo Châu vươn vai hít một hơi để lấy lại tinh thần. Thật tuyệt là đến môn thi tiếng Anh mình sợ nhất nhưng cô vẫn làm khá tốt.
  • Cô chợt nhớ đến lời hứa của Thành Đạt, vội vàng thu dọn bút viết rồi mang ba lô đứng ở một góc chờ cậu. Thành Đạt vừa xuất hiện trước cửa lớp, Bảo Châu nhanh chóng kéo tay cậu ra khỏi đám đông rồi thúc giục:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Đừng lề mề nữa, có gì thì mau đưa đây, hồi hộp muốn chết.
  • Thành Đạt mỉm cười khi thấy dáng vẻ sốt ruột này. Cậu nhẹ nhàng mở ngăn kéo cặp lấy ra một chiếc hộp được đóng gói cẩn thận rồi căn dặn:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Về nhà hãy mở nha.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Sao vậy? Tui muốn coi liền hà.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Đồ ngốc, coi liền sẽ mắc cỡ lắm đấy.
  • Câu nói này lần nữa khơi gợi tính tò mò, Bảo Châu lập tức muốn mở xem coi bên trong là gì nhưng Thành Đạt cứ ngăn cản. Cuối cùng Bảo Châu đành phải bấm bụng mang về đến nhà. Đôi tay nâng niu, trân trọng nó đến mức ôm miết vào lòng, đây là món quà đầu tiên cậu bạn cùng bàn tặng cô.
  • Cô nhóc gấp gáp luôn miệng hối thúc Thành Đạt nhanh chóng đạp xe để mình nhanh chóng mở quà. Bảo Châu còn không thèm tạm biệt Thành Đạt mà đã chạy vào nhà, quên mất cả đóng cửa.
  • Trong phòng khách, cô nhóc thưa ba mẹ qua loa rồi đi thẳng vào phòng khóa cửa lại, ai nhìn vào không biết còn tưởng người này đang làm chuyện xấu.
  • Lớp giấy gói bên ngoài được mở ra, Bảo Châu dùng kéo cắt đi lớp băng keo được dán trên chiếc hộp giấy rồi lấy món đồ bên trong ra. Cô nhóc trố mắt khi nhìn thấy lọ thủy tinh chứa đầy ngôi sao và hạc giấy lấp lánh.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Đẹp quá!
  • Cô không nhịn được mà thốt lên. Thành Đạt tự tay mua giấy để xếp đầy cả lọ thế này sao? Cô mới nghĩ đến thôi đã thấy cảm động. Đột nhiên cô muốn khóc quá đi, cậu bạn này cũng thiệt là, con người sống tình cảm như vậy nhưng ngày thường cứ vờ như vô tâm.
  • Bảo Châu cứ ôm chiếc lọ thủy tinh vào lòng, chốc chốc lại giơ lên cao ngắm nghía rồi tấm tắc khen ngợi. Lúc này, cô mới nhìn thấy bên trong còn có một tấm thiệp nhỏ được dán kín bèn lập tức lấy nó ra để xem cậu viết gì cho mình.
  • Tấm thiệp nhỏ màu hồng xinh xắn có một dòng chữ được viết rất nắn nót, có lẽ người viết đã dồn tất cả tâm quyết vào đây.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Bảo Châu, tui thích bạn. Nếu cả hai chúng ta đều thuận lợi đậu Đại học, vậy bạn nhận lời làm bạn gái tui nha?
  • Bảo Châu đọc đến đây, trái tim cứ đập thình thịch liên hồi. Gì vậy? Chẳng lẽ đây là lời tỏ tình trong truyền thuyết sao? Người như cô mà cũng được tỏ tình, đúng là không thể tin được.
  • Cô nhóc phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên và hét lớn:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    A… Tui đồng ý, tui cũng thích bạn nữa.
  • Ba Tuấn với mẹ Hoa ngồi ở phòng khách nghe con gái hét lên liền giật mình vội chạy vào xem có chuyện gì xảy ra. Ba Tuấn gõ gõ cửa:
  • Lê Thanh Tuấn
    Lê Thanh Tuấn
    Bảo Châu, con có bị làm sao không hả?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Không sao đâu ba, con thi xong nên vui mừng quá giải tỏa chút thôi.
  • Lý do hợp lý nên ông không hỏi thêm nữa, quyết định trả lại không gian riêng tư cho con gái bung xõa hết nấc.
  • Mặc dù đây không được tính là lời tỏ tình trực tiếp, nhưng ít ra Bảo Châu đã hiểu được tâm lý của đối phương. Cô cũng lờ mờ hiểu lý do tại sao cậu dùng cách này. Thành Đạt có bao giờ nói thích ai đâu, huống hồ gì hai người mang danh nghĩa “bạn cùng bàn”, giờ đột nhiên muốn mối quan hệ tiến triển theo chiều hướng khác thì chẳng phải ngượng lắm sao.
  • Hai cô cậu học sinh cấp ba suốt những năm tháng đó vẫn luôn âm thầm thích nhau nhưng chưa một ai chủ động nói ra. Đến hôm nay, một người đã kịp chủ động trước khi họ bước vào giảng đường Đại học. Tuy kết quả thi cử chưa biết thế nào, nhưng với sự tự tin của Bảo Châu thì cô chắc rằng mình sẽ thành công đỗ vào ngành Công Nghệ Thực Phẩm của Đại học Can Thoa.
  • Câu nói trong tấm thiệp nhỏ kia giống như ước hẹn của đôi bạn trẻ về một tương lai tươi sáng phía trước. Họ sẽ vẫn mãi như bây giờ, sánh bước bên nhau và đương nhiên ở một vai trò khác chứ không đơn giản là bạn cùng bàn nữa.
  • ***
  • Đôi lời của tác giả:
  • Tình yêu thời học sinh thật đẹp. Tình cảm chân thành không toan tính, không hơn thua là thứ mà nhiều người ao ước. Có lẽ rất nhiều người vẫn còn hoài niệm thời học sinh ngây ngô, có người sẽ ước được trở lại quãng thời gian đó, làm những điều mình chưa làm, tìm một người cùng trải qua đoạn tình yêu gà bông đáng yêu. Tiếc là thời gian sẽ chẳng thể nào quay lại. Đời người luôn có những tiếc nuối, những điều mong muốn nhưng chẳng thể hoàn thành.
  • Mình hy vọng câu chuyện tình yêu của Bảo Châu và Thành Đạt sẽ giúp các độc giả bù đắp được phần nào tiếc nuối của những năm tháng cắp sách tới trường. Câu chuyện tình yêu vừa chớm nở của đôi bạn trẻ sẽ còn trải qua vô vàn khó khăn, thử thách. Mình hy vọng cả hai sẽ vượt qua hết tất cả, bên nhau trọn đời, có được cuộc sống hôn nhân ngọt ngào, hạnh phúc viên mãn.
  • HOÀN
14
Chương 68: Ước Hẹn Giữa Đôi Ta