Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 67: Từ Chối
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Thành Đạt âp úng lúc lâu mới hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Tui xem Y Lan như bạn bè bình thường thôi, hôm nay không trả được thư thì ngày mai tui nhất định sẽ trả, bạn đừng có suy nghĩ lung tung nha.
  • Lời vừa dứt, cậu vội quay xe rồi chạy đi mất, xem bộ rất ngượng ngùng.
  • Không hiểu sao Bảo Châu nghe đến đây liền vui lắm, cô có cảm giác như mình vừa được nhận một điều gì đó rất đặc biệt từ phía cậu bạn cùng bàn. Thật ra cô nhóc từ lâu cũng để ý đến Thành Đạt, tuy nhiên, vì kinh nghiệm tình trường bằng 0 nên cô bé mới không hiểu tình cảm ấy rốt cuộc thế nào.
  • Hôm nay tận mắt nhìn thấy thư Y Lan gửi cho Thành Đạt, Bảo Châu mới biết mình khó chịu vô cùng. Đây là ghen sao? Cô rất sợ ngày nào đó Thành Đạt sẽ không đồng hành với mình nữa. Sự xuất hiện của cậu chẳng biết từ bao giờ đã vô thức trở thành thói quen trong cuộc sống của Bảo Châu.
  • Ngày hôm sau, lúc cô đi căng tin thì Y Lan đến rủ Thành Đạt tan học xong đi ăn kem. Trong lớp hiện có nhiều bạn bè nên cậu không tiện từ chối, cũng không tiện trả bức thư nên mới ậm ừ cho qua. Thế là Y Lan vui mừng, mặt mày hớn hở quay về chỗ ngồi.
  • Tiết học cuối cùng của buổi chiều, Thành Đạt bắt đầu nhấp nhổm không yên. Cậu đắn đo không biết nên nói thẳng thắn hay là từ chối khéo.
  • Chuông báo vừa reo, Bảo Châu quay sang nài nỉ cậu chờ mình chạy qua lớp Trường Tâm một chút đưa đồ rồi hãy về. Thành Đạt không có sự lựa chọn khác đành buộc lòng đồng ý. Mặc dù nhà Bảo Châu khá gần trường, nhưng mỗi ngày cậu đều hai bận chở đưa đón, nếu hôm nay cô bé cuốc bộ một mình thì sẽ mệt chết í.
  • Cậu tranh thủ thời gian đứng ở một góc chờ Y Lan ra để nói chuyện. Y Lan nhìn thấy Thành Đạt đợi mình liền chạy nhanh đến, xin lỗi rối rít:
  • Y Lan
    Y Lan
    Lúc nãy tui bận nói chuyện với cô giáo nên ra muộn, bạn đợi có lâu không? Tui xin lỗi Đạt nhiều nha.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Không sao, tui vừa mới ra thôi.
  • Y Lan
    Y Lan
    Vậy giờ tụi mình đi luôn nha. Ở đối diện trường có quán kem cũng ngon lắm.
  • Thành Đạt hơi luống cuống, lần đầu tiên cậu ở trong trường hợp này nên sợ làm tổn thương người ta.
  • Bảo Châu đưa đồ cho hai cô bạn của mình xong liền hí hửng chạy đi tìm Thành Đạt, đến một góc sân trường thì khựng lại rồi nấp sau thân cây to. Cô thấy Thành Đạt và Y Lan đang đứng trò chuyện, ở góc độ này có thể dễ dàng hóng tình hình mà không bị phát hiện.
  • Giọng Y Lan vội vã như đang thúc giục:
  • Y Lan
    Y Lan
    Cũng trễ rồi, tụi mình đi ăn mau lên rồi còn về nhà học bài nữa.
  • Cái gì? Hai người hẹn hò đi ăn nhưng Thành Đạt không hề nói cho cô biết tiếng nào, đúng là xấu xa quá đi. Bảo Châu bĩu môi, hôm nay cô đã sẵn sàng tâm lý cuốc bộ về nhà, người ta đi ăn hơi đâu thèm đợi. Nhưng đúng lúc này, cô nghe cậu trả lời:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Xin lỗi, tui không đi ăn kem với bạn được. Tại lúc sáng có nhiều bạn bè quá sợ từ chối sẽ làm bạn xấu hổ nên…
  • Thành Đạt vội móc trong ba lô ra một bức thư rồi đưa cho người trước mặt:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Tui trả thư cho bạn luôn nè. Xin lỗi lần nữa, mặc dù vẫn chưa đọc nội dung bên trong nhưng tui nghĩ nên trả lại thì hơn.
  • Y Lan
    Y Lan
    Bạn chưa đọc thì sao biết tui viết gì mà trả?
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Tui…
  • Cậu gãi gãi đầu khó xử. Y Lan mặt mũi buồn so, cô không nghĩ bản thân lại có lúc thảm hại như vậy. Thân là hoa khôi của khối 12 nhưng lại bị một cậu nhóc bình thường từ chối khi chưa kịp tỏ tình. Y Lan xụ mặt:
  • Y Lan
    Y Lan
    Tui hiểu rồi, xem như tui chưa nói gì với bạn đi.
  • Câu nói vừa dứt thì Y Lan chạy nhanh về phía nhà giữ xe mà không thèm ngoáy đầu nhìn lại. Thành Đạt biết mình đã làm cô bạn buồn, nhưng cậu vẫn chọn cách thẳng thắn ngay từ đầu.
  • Bảo Châu đứng nghe lén toàn bộ câu chuyện nãy giờ, lúc cô bé thấy Thành Đạt từ chối, cảm xúc trong lòng vỡ òa như muốn nhảy cẫng lên, may mà kiềm chế lại được. Lúc sau, cô nhóc chạy ra khỏi thân cây to rồi đi về phía Thành Đạt, cố làm như không biết gì hết:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Tui mới thấy Y Lan đứng đây, bạn đó đi đâu rồi?
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Về rồi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Hai người nói chuyện gì dạ?
  • Cậu không đáp, chỉ lẳng lặng xoay người bước đi. Bảo Châu nhanh nhẹn theo sau, cô nhóc không có ý định buông tha:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Nè, nói gì vậy kể tui nghe chút đi.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Không có gì đâu, bạn nhiều chuyện quá.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Hơ, hôm nay bạn gan cùng mình dám chửi tui nhiều chuyện hả? Để xem tui làm sao xử lý bạn.
  • Bản tính tinh nghịch của cô vốn từ trong bụng mẹ nên không thể trong giây lát mà bỏ được. Bảo Châu lấy đà rồi nhúng người một cái, từ phía sau ôm lấy cổ Thành Đạt. Cũng may hiện tại Thành Đạt đã cao lớn hơn rồi, nếu như trước kia chắc là cả hai ngã sõng soài ra đất:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Bạn làm gì đó, mau đi xuống, người ta nhìn kìa.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Bạn làm gì đó, mau đi xuống, người ta nhìn kìa.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Kệ người ta, tui mỏi chân quá bạn cõng tui đi.
  • Thành Đạt chỉ lắc đầu bất lực rồi bắt đầu thương lượng:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Bạn tạm thời xuống đi, tui đem ba lô lên quẩy phía trước rồi cõng bạn cho đàng hoàng.
  • ….
  • Sau chuyện tỏ tình của Y Lan, mối quan hệ giữa Thành Đạt với Bảo Châu dường như bước vào một giai đoạn mới. Họ không còn chí chóe cãi nhau như trước mà thay vào đó là quan tâm, ân cần trong từng hành động, cử chỉ.
  • Cô nhóc tinh nghịch ngày nào giờ bắt đầu nữ tính hơn, sự thay đổi này đến mẹ Hoa còn thấy bất ngờ. Mỗi lần bà thấy con gái đứng trước gương ngắm nghía liền cười cười chép miệng:
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Lớn thật rồi, biết sửa soạn rồi.
  • Bảo Châu nghe vậy thì hơi xấu hổ:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Mẹ đừng để ý nữa, con ngại.
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Hơ, cô cũng biết ngại sao? Tôi cứ nghĩ mình vẫn nuôi hai thằng con trai cho đến khi cô chịu chải chuốt thế kia đó.
  • Cô nhóc đỏ mặt, vội chỉnh lại tóc tai sau đó quẩy cặp lên rồi thưa mẹ đi học. Thật ra Thành Đạt vẫn chưa đến, dáng vẻ này là đang trốn tránh sự tra hỏi của mẹ thôi.
14
Chương 67: Từ Chối