Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 64: Lần Nữa Trở Thành Bạn Cùng Bàn
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Mọi chuyện đâu vào đấy cũng là lúc hai cô cậu tựu trường lên lớp 12. Lớp 12 bắt đầu chia ban, Thành Đạt chọn tự nhiên còn Bảo Châu qua xã hội. Nhưng sau đó không biết Bảo Châu suy nghĩ kiểu gì mà lại nộp đơn lên xin hiệu trưởng cho mình chuyển sang khối tự nhiên, nguyện vọng thi vào ngành công nghệ thực phẩm. Vẫn còn trong khoảng thời gian cho phép, giáo viên vui lòng phê duyệt yêu cầu, thế là hai cô cậu lần nữa trở thành bạn cùng lớp, cùng bàn.
  • Lớp 11TX1 bị tách ra nên Bảo Châu không học chung với Trường Tâm và Cẩm Như vì họ chọn khối xã hội. Tuy trong lòng hơi buồn nhưng có thêm nhiều bạn mới cũng an ủi phần nào. Bảo Châu phát hiện ra cô bạn Y Lan ở lớp học thêm giờ đã chuyển đến đây học, lại còn cùng lớp với mình nữa cơ.
  • Đôi bên vốn đã biết nhau trước đó nên nói chuyện cũng dễ dàng hơn. Y Lan là người ít khi nào chịu giao lưu, suốt ngày chỉ tập trung vào quyển sách trên tay thôi. Ấy vậy mà cô bạn lại khá thân thiết với Thành Đạt, giờ ra chơi hai người thường trao đổi bài tập. Những lúc ấy, Bảo Châu thường kiếm cớ đi qua lớp bên cạnh tìm Trường Tâm để nhường chỗ ngồi. Bảo Châu tự thấy mình biết điều ghê, vậy mà chẳng hiểu sao đôi lúc Y Lan còn tỏ ra khó chịu. Bộ não của học sinh giỏi tốt nhất không nên khai thác quá sâu. Bảo Châu nghĩ thế nên cũng kệ luôn.
  • Năm nay thầy Hậu không chủ nhiệm lớp Bảo Châu nữa nhưng vẫn tiếp tục giảng dạy môn Toán vì trường thiếu giáo viên. Chuông báo hết tiết đã reo, thầy Hậu vừa nói “lớp nghỉ” xong thì hầu hết học sinh liền nằm dài xuống bàn, đứa nào đứa nấy mặt mày bơ phờ, bộ dáng thê thảm đến đáng thương.
  • Theo thời khóa biểu của ban giám hiệu, một tuần bọn trẻ phải học đến hai mươi tiết Toán, vậy trung bình mỗi ngày có đến ba bốn tiết, chưa tính đến Lý, Hóa, Sinh và hàng loạt môn xã hội khác. Mặc dù môn xã hội không cần quá tập trung nhưng giáo viên vẫn trả bài đều đặn vì sợ học sinh lơ là. Thật là căng não.
  • Giờ ra chơi mọi người tranh thủ kéo nhau xuống căn tin ăn uống, trong lớp chỉ còn lại khoảng mười học sinh, trong đó có Bảo Châu và Thành Đạt. Bài tập Toán lúc nãy cô nhóc không biết giải nhưng chưa kịp hỏi thầy đã hết tiết mất rồi. Bảo Châu xoay xoay cây bút trong tay, chăm chú nghiên cứu lại công thức nhưng vẫn không tìm ra hướng đi. Lát sau, Bảo Châu bắt đầu cắn bút, bộ mặt chán chường nằm dài ra bàn.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Hết cách, ai bảo đầu óc mày ngu ngốc làm gì!
  • Bảo Châu thầm cảm thán. Dạng bài tập này ở lớp học thêm giáo viên đã cho làm nhiều lần nhưng đột nhiên giờ đầu óc cô trống rỗng, có cố gắng thế nào cũng vậy. Cô vô thức đưa mắt liếc sang người ngồi bên cạnh. Nãy giờ Thành Đạt vẫn đang nhìn máy tính cầm tay bấm bấm lia lịa. Đây chính là sự chênh lệch giữa học sinh giỏi từ trong trứng nước và người cố gắng để được giỏi lên từng ngày.
  • Cô kéo kéo tay áo sơ mi Thành Đạt rồi chuyển sang thái độ nài nỉ:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Ê, bạn giải giúp tui bài này đi, khó quá.
  • Thành Đạt tạm dừng làm bài tập của mình , sau đó quay sang hỏi lại:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Đâu nào? Câu mấy?
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Câu 3 nè.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Câu này chúng ta học rồi mà, bạn cố nhớ lại xem.
  • Bảo Châu tức đến mức chỉ muốn mở kí vào đầu người đối diện một cái. Cậu thì giỏi rồi, còn tôi thì không, nếu tôi biết làm thì đâu cần hỏi làm gì cho mất công. Cô nhóc gáng kiềm chế lại những cảm xúc tiêu cực đó rồi nở một nụ cười gượng gạo:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Quên mất tiêu rồi, bạn chỉ lại cho tui đi, năn nỉ mà. Hay là tui bao bạn đi ăn bánh tráng để trả ơn nha?
  • Cậu thở dài, lấy một tờ giấy nháp ra rồi bắt đầu hướng dẫn:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Quên mất tiêu rồi, bạn chỉ lại cho tui đi, năn nỉ mà. Hay là tui bao bạn đi ăn bánh bao để trả ơn nha?
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Không cần bánh bao của bạn đâu, giờ bạn chú ý nghe tui nói là được. Đề bài yêu cầu viết phương trình mặt phẳng đi qua ba điểm a, b, c. Phương trình mặt phẳng đi qua đi qua M(x0; y0; z0) và nhận vec tơ (a; b; c) là vec tơ pháp tuyến…
  • Bảo Châu mới nghe đến đây đã nhăn nhó mặt mày, đầu óc như muốn nổ tung:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Thôi thôi, bạn giải thì lo giải cho nhanh gọn đi, đọc định nghĩa chi tiết các thứ làm gì, tui nhức đầu muốn chết.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Nếu bạn muốn học tốt tự nhiên thì phải đọc thật kỹ đề bài, không những phải nhớ định nghĩa, công thức mà còn biết áp dụng nữa. Thi đại học không dễ dàng đâu, bạn đừng có mà lười biếng, tui méc cô Hoa đó.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Đồ xấu xa, sơ hở là bạn đem ba mẹ ra dọa tui.
  • Cậu không muốn mang phụ huynh ra nhưng đối với cô nhóc này thì phải cần mẹ Hoa ra tay mới chịu yên ổn học hành, nếu không thì đầu óc suốt ngày cứ trên mây và nghĩ đến chuyện chơi bời thôi.
  • Bảo Châu nói là nói vậy, nhưng hễ Thành Đạt nhắc đến mẹ Hoa liền xìu xuống:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Rồi rồi, bạn chỉ tận tình đi tui học nè, đừng có méc mẹ tui nữa.
  • Thành Đạt gượng cười vì thái độ dễ thương này rồi tiếp tục công trình giảng bài, từng bước một đều nói rất cặn kẽ để Bảo Châu dễ dàng ghi nhớ. Tuy nhiên mấy phút sau, âm thanh của cậu liền bị gián đoạn bởi tiếng ồn ào ngoài cửa.
14
Chương 64: Lần Nữa Trở Thành Bạn Cùng Bàn