Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 54: Lần Đầu Lên Thành Phố
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Bà ngoại kể chuyện hấp dẫn, Bảo Châu ngồi nghe rất chăm chú. Cô bé giống như được mở mang tầm mắt, cứ chốc chốc lại vỗ tay, há mồm thể hiện sự bất ngờ. Cô còn hào hứng chạy đi kể với Thành Đạt về câu chuyện bà ngoại vừa kể. Cậu nghe xong liền nói:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Cái này tui được nghe lâu rồi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Thiệt hả? Sao chỉ có tui là chưa nghe vậy ta. Nhưng mà ai kể bạn nghe vậy?
  • Thành Đạt nghe Bảo Châu hỏi câu đó thì đôi mắt khẽ rũ xuống, biểu cảm không được vui vẻ. Thế nhưng Bảo Châu không đủ tinh tế để nhận ra, cô bé tiếp tục tra hỏi:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Này, ai kể bạn nghe vậy? Nói cho tui biết đi.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Mẹ tui kể.
  • Cậu nói xong liền đứng dậy đi về phía sau nhà, thái độ đó làm cho Bảo Châu khó chịu. Dù cô biết rõ Thành Đạt không hề cố ý, nhưng cô bé cảm thấy bản thân cũng có lỗi vì đã khơi gợi lại mấy chuyện đau lòng của cậu bạn cùng bàn.
  • Chị Thúy nói đi là đi, lâu như vậy rồi chị ta cũng không liên lạc thăm hỏi con trai lấy một câu. Thật không xứng là người làm mẹ. Bảo Châu biết mình không có tư cách trách móc, nhưng mỗi lần cô bé nghĩ đến chuyện này liền tội nghiệp Thành Đạt. May mà ba Tuấn, mẹ Hoa hạnh phúc, nếu không chắc cuộc sống cô bé chắc còn bế tắc hơn cả Thành Đạt lúc trước.
  • Có bà nội, bà ngoại đích thân chuẩn bị cho lễ cúng đầy tháng, buổi tiệc trở nên hoành tráng hẳn. Các món thịt gà, chè trôi nước, xôi, trứng luộc, bánh kẹo,... đều được chia làm mười hai phần đều nhau để dâng lên mâm.
  • Sau khi cả nhà bày lễ, ba Tuấn và mẹ Hoa ra thắp hương rồi bế Bảo Minh đứng trước bàn thờ khấn vái. Bảo Châu thấy không hiểu mấy chuyện này cho lắm nên tranh thủ chạy vào bếp xem có món gì bỏ bụng không, từ sáng đến giờ cái bụng đã đói meo rồi nè.
  • Lúc Bảo Châu cosplay ăn mày nhỏ lục lọi đồ ăn, cô bé ngó thấy Thành Đạt đang ngồi một mình sau nhà với vẻ mặt trầm tư. Bảo Châu không cần suy nghĩ đã bước đến bắt chuyện:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Hồi nãy tui làm bạn buồn phải không? Cho tui xin lỗi nha.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Có gì đâu mà xin lỗi, tui quên rồi.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Bạn đừng có xạo, nói quên mà mặt buồn hiu.
  • Thành Đạt nghe vậy liền quay sang nhìn Bảo Châu rồi cố nở một nụ cười gượng tạo:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Tui đâu có buồn, tui cười nè.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Cô bạn bên cạnh bĩu môi:
  • Cô bạn bên cạnh bĩu môi:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Thôi đi, bạn cười xấu quá, không có tự nhiên chút nào hết. Nhưng mà tui hỏi thiệt, bạn nhớ mẹ lắm hả?
  • Không ngờ Bảo Châu hỏi thẳng như vậy nên cậu có chút bối rối. Tuy nhiên, hành động trốn tránh không phải là cách hay. Tránh được hôm nay sao tránh được ngày mai? Thành Đạt thở dài rồi thừa nhận:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Ừm, tui nhớ mẹ.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Vậy sao lần trước ba tui đòi dắt lên Bình Dương bạn lại không chịu?
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Tại tui sợ mẹ không muốn gặp tui. Thôi bạn đừng nhắc đến chuyện này nữa, tụi mình vô trong nhà coi phụ giúp được gì thì phụ. Trốn ở đây một hồi bị la đó.
  • Cậu nói xong liền kéo tay cô bạn đi vô nhà. Bảo Châu biết mình không nên nhiều chuyện nữa. Suốt cả ngày hôm đó cô bé ân cần gắp thức ăn cho Thành Đạt để thể hiện sự hối lỗi. Kết quả là Thành Đạt ôm cái bụng no căng vì hành động hối lỗi “độc lạ Bình Dương” của cô bạn.
  • Nhóc Bảo Minh càng ngày càng trắng trẻo, bụ bẫm, dễ thương. Mỗi ngày sau giờ học là Bảo Châu nhanh chóng chạy về nhà cưng nựng, chơi đùa với em trai chứ không ham chơi la cà nữa. Mấy lúc ba Tuấn không có ở nhà thì Thành Đạt và Bảo Châu sẽ thay phiên giúp mẹ trông em, nấu cơm, dọn nhà. Cô bạn đã trưởng thành hơn nhiều, mẹ Hoa hết sức vui lòng nên cũng ít la rầy hơn trước.
  • Thi cuối kỳ lớp 11, Bảo Châu đã tiến bộ leo lên được hạng thứ 18 nhờ sự kèm cặp nhiệt tình của cậu gia sư cùng bàn. Chương trình lớp 11 khó hơn lớp 10 rất nhiều, thành tích này của Bảo Châu đã thể hiện sự cố gắng vượt trội của cô bé.
  • Ba mẹ đã thưởng hẳn kỳ nghỉ một tuần để Bảo Châu lên thành phố thăm ông bà nội ngoại. Cả gia đình năm người ghé bên ngoại hai ngày, sau đó mới về nhà nội. Kế hoạch không theo kịp biến hóa, cả nhà họ chỉ ở được có một bữa thì ba Tuấn, mẹ Hoa đã phải về lại dưới nhà vì bé con lạ chỗ không chịu ngủ, quấy khóc suốt cả đêm. Vả lại xưởng dưa chua không thể cứ giao cho người ngoài, ba Tuấn vẫn còn bị chuyện cũ ám ảnh nên mặc cho bà nội có trách móc thì ông cũng nhất định phải về sớm.
  • Còn hai đứa nhỏ bị bỏ lại thành phố làm con tin cho ba mẹ và em trai dễ thoát thân. Bảo Châu và Thành Đạt được ông bà nội dẫn đi tham quan các địa điểm vui chơi. Cô bé Bảo Châu thích nhất là đi Thảo Cầm Viên. Trước kia cô hay nghe mấy đứa bạn trong lớp kể rất nhiều, giờ cô bé mới có dịp được đi. Con nhóc giàu năng lượng cứ chạy nhảy lung tung hết khu này sang khu khác, còn ông bà nội thì chân cẳng rã rời bước không vững nữa.
  • Buổi tối, ông nội sai cô giúp việc dẫn cháu gái đi ăn ốc đêm. Hễ hai chữ “đồ ăn” vang lên là hai mắt Bảo Châu liền sáng rỡ. Cô nhanh chóng thay quần áo, chải tóc gọn gàng, xinh đẹp rồi kéo Thành Đạt ra cổng chờ sẵn.
  • Quán ốc gần nhà nên ba người bọn họ quyết định cuốc bộ. Dọc đường, hàng quán nhiều vô số kể. Các dãy bàn nối san sát nhau bán đủ loại đồ ăn hấp dẫn, có cả mấy món bò viên, đá bào, bánh tráng,... mà dưới quê Bảo Châu vẫn thường đi ăn với đám bạn.
14
Chương 54: Lần Đầu Lên Thành Phố