Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 52: Thằng Nhóc Lì Lợm
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Thành Đạt hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen phẳng phiu, cậu nhóc trông trưởng thành hẳn ra. Từ ngày cậu được cô Hoa, chú Tuấn nuôi dưỡng, dáng vẻ gầy yếu, ốm đói năm nào đã hoàn toàn biến mất. Thành Đạt của bây giờ là một chàng thiếu niên chín chắn, trưởng thành, đẹp trai và đáng tin cậy. Bộ quần áo này do chính tay Bảo Châu lựa chọn, cô còn căn dặn nhất định phải mặc trong ngày mùng một Tết, tất nhiên cậu không dám cãi.
  • Cậu ra đến phòng khách thì nhìn thấy cô bạn cùng bàn hôm nay trông nữ tính lạ thường vậy nên đã đứng hình mất mấy giây. Bảo Châu xinh xắn, đáng yêu tựa như một cô công chúa nhỏ. Bất giác Thành Đạt quên mất dáng vẻ cô bạn thích nghịch bùn, bắt giun, trèo cây, đánh nhau của mọi ngày.
  • Bảo Châu lấy miếng mứt dừa cho vào miệng nhai nhai, sau đó cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chầm chầm về phía mình:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Bạn đứng đó làm gì? Lại đây ăn bánh đi.
  • Thành Đạt giật mình, vội thu ánh mắt về, sau đó tiến đến ngồi đối diện với Bảo Châu. Bảo Châu đưa cho Thành Đạt một viên kẹo bắp:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Ăn đi, chờ lát nữa ba mẹ tui ra là mình có lì xì rồi.
  • Thành Đạt nhận lấy rồi nói:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Cảm ơn.
  • Lúc đó, mẹ Hoa với ba Tuấn cũng ra đến nơi. Bảo Châu và Thành Đạt vội đứng dậy chào rồi nhường chỗ ngồi cho ba mẹ. Bộ dáng háo hức đến mức cả người nhún nhảy của Bảo Châu lọt vào mắt ba Tuấn, ông nhẹ nhàng nhắc nhở:
  • Lê Thanh Tuấn
    Lê Thanh Tuấn
    Con gấp nhận lì xì như vậy hả Bảo Châu? Chuyện gì cũng phải từ từ chứ.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Đương nhiên rồi ba, một năm mới có một lần mà.
  • Ba Tuấn phì cười, đứa con gái này của ông vẫn còn bé bỏng lắm.
  • Mẹ Hoa lấy từ trong túi ra hai bao lì xì đỏ, Bảo Châu vừa nhìn thấy đã lập tức đứng dậy khoanh tay. Cô bé chẳng khác nào mấy đứa trẻ tiểu học nhà hàng xóm đang gấp gáp tranh thủ vì sợ mất phần.
  • Bảo Châu và Thành Đạt được mẹ Hoa lì xì hai trăm nghìn đồng lấy lộc. Khỏi phải nói, Bảo Châu cực kỳ hào hứng bởi độ chịu chi của mẹ Hoa. Năm trước bà chỉ lì xì cho Bảo Châu có năm mươi nghìn, tiền vừa cầm trên tay được một ngày thì hôm sau cô bé đã đổi bằng tất cả đồ ăn vặt. Mùng một khởi đầu tốt đảm bảo cả năm sẽ dư giả.
  • Mặc dù cả gia đình đã sum họp với hai nhà nội ngoại, nhưng ba Tuấn quyết định Tết này sẽ không về trên đó thăm vì vợ đi đứng không tiện. Ông định bụng sau khi sinh em bé thì sẽ dắt cả nhà lên thành phố một chuyến. Hai vợ chồng đã gọi điện chúc Tết nội ngoại, ông bà cũng hứa khi nào gặp mặt sẽ gửi lì xì muộn cho cháu gái Bảo Châu. Cô bé nghe xong liền cười tít mắt.
  • Ngày mùng tám âm lịch Bảo Châu và Thành Đạt đi học trở lại. Cả hai vừa vào đến lớp thì các bạn đã bàn tán xôn xao về “thu nhập” trong năm nay. Một lớp ba mươi đứa nên có đủ loại hoàn cảnh. Đứa thì lẹt đẹt vài chục nghìn, đứa thì sung sướng khoe khoang đến số tiền hàng triệu. Bảo Châu nhận lì xì của mẹ, bà Bảy và ông Chín, tổng cộng được mấy trăm, đây được xem là hàng top trong lớp rồi.
  • Tan học, Bảo Châu liền thở dài ngao ngán. Giáo viên đã cho cả lớp một lịch kiểm tra dày đặc, học sinh cả lớp chỉ nghĩ đến thôi đã hoa mắt chóng mặt.
  • Thành Đạt tiếp tục nhận nhiệm vụ kiểm tra bài vở rồi ôn tập với Bảo Châu. Nhất là Toán, Bảo Châu cứ giải sai liên tục nên Thành Đạt đầu tư nhiều thời gian cho môn học này hơn. Cậu lên mạng tìm kiếm thêm nhiều đề, tỉ mỉ ghi chép ra giấy để Bảo Châu làm cho nhớ.
  • Bảo Châu than trời trách đất, miệng cứ nói suốt ngày học và học khiến cô bé sụt kí luôn rồi. Mặc kệ cho Bảo Châu có nói gì, Thành Đạt vẫn một mực nghiêm túc với công việc giảng dạy của mình. Năm trước Bảo Châu được học sinh giỏi, vậy nên cậu muốn giúp cô bạn duy trì thành tích để ba mẹ vui lòng.
  • Cuối tháng hai, theo như bác sĩ dự kiến thì đã đến gần ngày sinh nở. Ba Tuấn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi lái xe đưa mẹ Hoa lên bệnh viện ở Can Thoa nằm chờ sẵn. Bảo Châu và Thành Đạt lớn rồi, hai đứa nhỏ ở nhà lo chuyện cơm nước không thành vấn đề. Ông bà nội ngoại gọi điện nói muốn xuống để phụ chăm sóc, thế nhưng đường xá xa xôi, ông bà tuổi đã cao không tiện đi đường xa vất vả.
  • Mẹ Hoa nằm viện theo dõi ngày đầu tiên, tất cả mọi thứ đều bình thường. Đến ngày thứ ba, thứ tư rồi mà mẹ Hoa vẫn chưa có dấu hiệu trở dạ. Thằng nhóc trong bụng cứ nhất quyết không chịu chui ra. Mẹ Hoa cứ đi ra đi vào phòng bệnh mãi không có chuyện gì làm liền thấy bức bối, khó chịu nên đã bàn bạc với ba Tuấn là muốn về nhà.
  • Ba Tuấn ban đầu không đồng ý, sau khi ông nhìn thấy tâm trạng không vui của vợ, trong lòng lo sợ sẽ ảnh hưởng đến mẹ và bé nên đành thuận theo.
  • Hai vợ chồng về nhà được hai ngày, mẹ Hoa vẫn sinh hoạt bình thường. Tính toán kỹ thì bà đã mang thai đến gần tháng thứ mười luôn rồi. Mẹ Hoa thở dài thườn thượt. Thằng nhóc này xác định lì lợm không thua gì chị hai của nó đâu. Chắc luôn.
14
Chương 52: Thằng Nhóc Lì Lợm