Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 46: Có Quyền Có Thế
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Sau giây phút xúc động, mẹ Hoa và cha mẹ bắt đầu trò chuyện lên. Vấn đề quan trọng đầu tiên là chuyện ba Tuấn bị bắt giữ. Ông ngoại nói:
  • Ông ngoại
    Ông ngoại
    Cha đã liên hệ với quan chức cấp cao ở tỉnh và huyện, họ sẽ nhanh chóng xử lý những tên tham quan cấu kết làm việc xấu. Thằng nhóc nhà họ Lê sẽ nhanh chóng được thả ra, con đừng quá lo lắng.
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Đúng đó, phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng, còn phải chăm sóc tốt cho cháu gái của chúng ta nữa.
  • Bảo Châu đang kề tai sát điện thoại để nghe cuộc nói chuyện giữa mẹ và ông bà ngoại. Cô bé rất vui khi ông bà vẫn nhớ và nhắc đến mình nên liên tục cười vui vẻ.
  • Vụ việc của ba Tuấn đã được giải quyết gọn nhẹ. Tiếp theo, mẹ Hoa chọn những việc nhẹ nhàng, vui vẻ để kể. Nào là cuộc sống bình yên trên núi, rau củ quả, trái cây tươi ngon, rồi thì cuộc sống hiện tại nhẹ nhàng, khoan khoái. Đầu dây bên kia, bà ngoại mỉm cười, im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng bà ngoại sẽ đáp lại vài câu hoặc hỏi thêm một chút. Ông bà còn muốn nghe giọng cháu gái nhỏ. Sau khi Bảo Châu ngoan ngoãn chào hỏi, gọi tên ông bà thì hai người đã nhất trí cho rằng cháu gái đáng yêu hơn con gái gấp mấy lần. Bà ngoại thở dài hồi tưởng với mẹ Hoa:
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Lúc bé con cũng ngoan ngoãn, đáng yêu như Bảo Châu, nhưng lớn rồi liền đi theo thằng nhóc nhà họ Lê, chẳng còn đáng yêu nữa. Ngày mai cha mẹ, ông bà thông gia và Thành Đạt sẽ ngồi xe về đó. Mẹ nóng lòng muốn gặp cháu gái ngoan quá rồi.
  • Mẹ Hoa cười khổ không dám từ chối. Mọi người quyết định xong thời gian liền cúp máy.
  • Cũng trong buổi tối ngày hôm đó, ba Tuấn đã được thả về. Ông ôm chặt vợ con, đôi mắt đỏ hoe. Lần này ông tính sai rồi. Lòng tham của con người có thể khiến họ mất đi lý trí, chấp nhận mạo hiểm, sẵn sàng gây ra tội ác để đạt được mục đích.
  • Mẹ Hoa kể rõ cho ba Tuấn nghe mọi việc. Ba Tuấn ôm vợ lần nữa, may mà vợ con ông và Thành Đạt sáng suốt nhận ra điều bất thường. Kém chút nữa cái mạng của ông đã không còn, chính tay người anh em thân thiết nhất đã ra tay với ông. Thật là thất vọng.
  • Những kẻ mang danh thanh tra đi kiểm tra xưởng đều bị bắt đi. Những vị quan thanh liêm ít ỏi còn sót lại đã điều tra được không ít chuyện dơ bẩn. Cái gì mà cấu kết hãm hại người vô tội, lấy tiền chuộc mới thả người, nộp tiền cho quan trên, bưng bít các vấn đề vệ sinh thực phẩm ở các công ty, xưởng sản xuất,...
  • Một người thối nát, hai người thối nát vẫn chưa phải vấn đề lớn. Cả đám thối nát, hỗ trợ nhau làm chuyện xấu mới là chuyện đáng quan ngại.
  • Kế hoạch ban đầu của chúng là vét sạch tiền của ba Tuấn, sau đó chúng sẽ tùy tình hình mà xử lý. Trước ba Tuấn, một số người khôn khéo đã bị xử lý ngầm, một số kẻ cứng đầu đã đi luôn tính mạng vì một tai nạn ngoài ý muốn nào đó, tan nhà nát cửa. May mắn ba Tuấn giả ngu đúng thời điểm, ông Nam cũng khinh thường người nhà họ Lê nên sơ suất cho qua. Giờ ông Nam đang hối hận xanh ruột trong tù. Chính xác là cả đám gian manh đều bị nhốt vào tù chờ xử lý. Một vụ án chấn động sắp sửa được công bố trước công chúng.
  • Chỉ trong một đêm, mọi chuyện thay đổi một cách chóng mặt. Có người khóc, có người cười, người thành phạm nhân, người thoát cảnh oan ức. Trong ký ức của Bảo Châu, đêm nay là đêm dài nhất và nhiều biến cố nhất trong cuộc đời dài đằng đẵng tận mười sáu năm của cô bé. Ừ thì mười sáu năm chắc dài. Mấy cụ ông, cụ bà một trăm tuổi nghe thấy câu này chắc trợn trắng ngất xỉu mất.
  • Ánh bình minh xuyên qua những tán cây báo hiệu cho một ngày mới bắt đầu. Bảo Châu ngủ khì như con heo nhỏ, trong khi đó ba mẹ cô bé cũng ngủ say sưa nốt. Cả nhà họ thức quá khuya nên giờ đang ngủ bù. Ba Tuấn bị giam mấy ngày không dám lơ là cảnh giác, đêm nào ông cũng ngủ chập chờn không say giấc vì sợ bị hãm hại. Mẹ Hoa có thai vốn đã khó ngủ, sự lo lắng dành cho ông xã càng khiến bà khó ngủ hơn. Bảo Châu ngày thường đặt lưng xuống giường là ngủ cũng không khỏi lo lắng cho ba mẹ dẫn tới mất ngủ vài ngày.
  • Cho nên khi Thành Đạt, ông bà nội, ông bà ngoại đến nhà thì cả nhà Bảo Châu vẫn đang ngáy ngủ. Ông bà ngoại cực kỳ bất mãn với thằng con rể thiếu tinh tế, người lớn đến nhà mà chẳng chuẩn bị gì, lăn ra ngủ như xác chết trôi. Ông bà nội cũng trách móc ba Tuấn vì đã dắt con gái người ta bỏ trốn mà còn để bản thân bị bắt nhốt, thằng nhóc không đủ bản lĩnh lại còn giả vờ giả vịt. Đến khi nội ngoại hai bên nhìn thấy Bảo Châu, mùi thuốc súng nồng nặc liền biến thành mùi hoa thơm ngọt ngấy. Ông ngoại lạnh lùng nhất nay lại nhanh tay giành trước:
  • Ông ngoại
    Ông ngoại
    Cháu gái ngoan, gọi ông ngoại đi cháu.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Dạ cháu chào ông ngoại ạ.
14
Chương 46: Có Quyền Có Thế