Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 45: Con Xin Lỗi
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Thành Đạt trộm lau mồ hôi hộ chú Tuấn. Chú ấy phải trâu bò tới đâu mới dám dắt vợ rời nhà năm mười chín tuổi thế kia? Lúc cậu nghe cô Hoa kể đã sợ hết cả hồn, nghe tới gia thế của hai người liền hết hồn tập hai.
  • Bên ngoại giữ chức vụ cao trong quân đội, nhà nội chủ yếu kinh doanh và có người thân làm quan chức. Chẳng hiểu sao nội ngoại không vừa mắt nhau, kiên quyết ngăn cản chú Tuấn cô Hoa yêu đương. Cô chú vẫn cứ yêu đương trong bóng tối, sau cùng họ đã dắt tay nhau chạy trốn theo tiếng gọi con tim và không quên mang theo ít tiền làm tiền vốn.
  • Chú Tuấn thật sự rất giỏi, đây là sự thật không ai có thể phủ nhận. Thằng nhóc choai choai mười chín tuổi tự tay khởi nghiệp, tích lũy tài sản, xây dựng gia đình viên mãn, ấm êm. Nếu biến cố bất ngờ không xảy ra, chắc hẳn chú Tuấn cô Hoa cũng sẽ không lộ diện với người nhà trong lúc này.
  • Thật ra ba Tuấn đã tính toán sẵn, khi nào vợ sinh đứa bé xong sẽ liên lạc với người nhà. Nội ngoại hai bên đã lớn tuổi, họ chắc chắn sẽ nhớ thương con cái, ông và vợ cũng nên trở về thăm cha mẹ và anh em trong nhà. Có hai đứa bé đáng yêu bên cạnh, nội ngoại dù có giận dữ cách mấy cũng không nỡ chia rẽ gia đình họ.
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Cũng gần hai mươi năm rồi. Vài tháng nữa là tròn hai mươi năm ngày bọn nhỏ bỏ nhà ra đi. Bà già này cuối cùng cũng đợi được ngày này, chờ được bọn nhỏ trở về. Con bé Bảo Châu chắc giống mẹ nó lắm. Bà thật mong chờ được gặp lại cả nhà. À đúng rồi, cháu cứ gọi bà là bà ngoại như Bảo Châu nhé! Cháu là đứa trẻ ngoan, còn nhỏ đã có thể gánh vác việc lớn, giúp đỡ chú Tuấn vô dụng của cháu, rất đáng khen.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Dạ, cháu cảm ơn bà... bà ngoại ạ.
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Tốt. Tốt.
  • Bà Mai liên tục cười lớn. Lâu lắm rồi bà cụ mới vui vẻ như hôm nay, tuy gia đình con gái gặp chuyện nhưng đối với bà đó chẳng phải chuyện gì to tát. Một cú điện thoại là sẽ có người đến nơi giải quyết ngay.
  • Lúc này Thành Đạt cũng nhớ tới việc gọi điện thoại cho cô Hoa. Nhưng thái độ của bà ngoại thật kỳ lạ, bà ngoại không cần cậu xác minh điều gì, cầm lấy sợi dây chuyền, lắng nghe câu chuyện cậu kể liền tin tưởng một trăm phần trăm. Thế là Thành Đạt đành nhắc nhở:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Bà ơi, bà có muốn gọi điện cho cô Hoa nói chuyện một chút không ạ?
  • Bà Mai không phải không muốn gọi điện cho con gái mà là vì bà không biết phải nói gì. Nhiều năm xa cách, bà cụ sợ bản thân không thể giữ bình tĩnh nên muốn chờ ông nhà trở về, hai vợ chồng già cùng đối mặt với con gái một lượt. Có xấu hổ thì hai người cùng xấu hổ, bà đâu thể mất mặt một mình trước thằng cháu.
  • Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới. Ông Quân trở về với khuôn mặt nghiêm nghị nhìn không ra vui giận. Chỉ có bà Mai biết rõ chồng mình đang rất mong chờ và khẩn trương.
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Thành Đạt, đây là ông ngoại. Gọi ông ngoại đi cháu.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Con chào ông ngoại ạ.
  • Cậu đứng dậy, cúi đầu chào hỏi. Ông Quân bắt đầu kích động, ánh mắt chuyển hướng sang vợ dò hỏi. Bà Mai cười khẽ:
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Lúc nãy nói qua điện thoại không rõ ràng. Thôi, ông ngồi xuống đi, để Thành Đạt kể lại rõ ràng cho ông nắm rõ tình hình. Thằng nhóc Tuấn bị bắt giữ nhưng tạm thời không có nguy hiểm gì lớn, ông xem rồi gọi điện sắp xếp giải quyết đi. Tôi sẽ liên hệ với nhà thông gia, sáng sớm mai mọi người cùng lên đường về nhà con gái chúng ta.
  • Ông ngoại
    Ông ngoại
    Được, đều nghe bà.
  • Ông Quân cảm động nắm chặt tay vợ, khi quay sang Thành Đạt lại trở về dáng vẻ nghiêm nghị. Bà Mai tranh thủ gọi điện thoại cho nhà họ Lê, hai vợ chồng bên kia cũng kích động không kém.
  • Mà trước đó, ở nhà Bảo Châu, hai mẹ con Bảo Châu đang lo lắng đi qua đi lại.
  • Một tiếng trước.
  • Trời đã sụp tối, mẹ Hoa nhìn ra cửa, lo lắng không yên:
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Đáng lý ra mẹ không nên đồng ý với Thành Đạt, để thằng bé một mình đi xa.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Mẹ, bạn Thành Đạt giỏi lắm, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu.
  • Khi hai mẹ con đang an ủi lẫn nhau, điện thoại của mẹ Hoa reo lên. Thành Đạt nhắn tin thông báo đã tới nơi, chuẩn bị vào nhà gặp người đó. Mẹ Hoa và Bảo Châu tiếp tục ngồi chờ đợi, chờ mãi, chờ mãi, cho đến khi những người bên kia quyết định cùng nhau trở về nhà cùng Thành Đạt.
  • Nội ngoại đã có mặt đông đủ, Thành Đạt lấy điện thoại gọi cho cô Hoa.
  • Tên người gọi hiển thị trên màn hình, mẹ Hoa có chút chần chừ không dám bắt máy ngay. Sau hai mươi năm mẹ Hoa lần đầu nói chuyện với cha mẹ qua điện thoại. Bà nghẹn ngào kêu lên:
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Cha! Mẹ! Con xin lỗi.
  • Vài từ đơn giản nhưng bao hàm rất nhiều cảm xúc. Mẹ Hoa cảm thấy mình đúng là đứa con gái bất hiếu, nhưng nếu có người hỏi bà có hối hận hay không thì bà sẽ bảo rằng: chưa bao giờ hối hận. Đối với cha mẹ bà vẫn chưa làm tròn chữ hiếu, lòng mang áy náy không yên. Bà biết rõ chồng mình cũng như thế. Hai vợ chồng đã bàn bạc việc trở về tìm cha mẹ hai bên, nào ngờ dự tính không theo kịp biến cố bất ngờ.
14
Chương 45: Con Xin Lỗi