Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 44: Gia Thế Khủng
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Thành Đạt bước xuống taxi, lựa chọn một vị trí dễ ẩn nấp để quan sát thử xung quanh. Thành Đạt sợ chú Khiêm sẽ cho người “ôm cây đợi thỏ”, cậu muốn quan sát trước mới vào tìm người. Hơn nữa cậu đã được nghe cô Hoa kể rõ về người mà mình cần tìm. Đây là lợi thế của người được tin tưởng tuyệt đối, nó giúp cậu dễ dàng tiếp cận đối tượng hơn, còn chú Khiêm chỉ cầm được cái hộp chứa vài món đồ kỷ niệm chứng minh thân phận, một tờ giấy ghi tên và địa chỉ.
  • Thành Đạt lẳng lặng chờ đợi khoảng mười phút. Không có người lạ mặt nào xuất hiện, bấy giờ cậu mới đi tới nhấn chuông cửa. Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa:
  • Dì giúp việc
    Dì giúp việc
    Cháu tìm ai? Đến đây có việc gì?
  • Thành Đạt đánh giá sơ người phụ nữ này, cậu đoán đây là dì giúp việc trong nhà. Thành Đạt không hề xem thường mà vẫn lễ phép cúi chào, đáp:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Dạ thưa dì con tên Thành Đạt. Con đến tìm ông Nguyễn Thành Quân ạ.
  • Người phụ nữ lập tức cảnh giác hỏi lại:
  • Dì giúp việc
    Dì giúp việc
    Cháu tìm ông Quân có việc gì? Người lớn trong nhà cháu đâu?
  • Vẻ cảnh giác này, câu hỏi này sao mà quen quen thế. Lúc nãy bác tài xế cũng hỏi câu tương tự, mọi người đều xem thường trẻ con hay sao? Thành Đạt mỉm cười, lễ phép đáp:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Dạ thưa dì, cháu chỉ đến một mình theo lời nhờ của cô Hoa. Cô Hoa có giao cho cháu một món đồ, mong dì chuyển đến tay ông Quân giúp cháu ạ.
  • Người phụ nữ nhận lấy sợi dây chuyền có chút cổ xưa, tay không khống chế được run rẩy:
  • Dì giúp việc
    Dì giúp việc
    Cháu... cháu là... Mau vào đi cháu, theo dì vào trong đi.
  • Cậu biết rõ nguyên nhân vì sao người phụ nữ này kích động đến thế. Cô Hoa đã kể lại toàn bộ câu chuyện bỏ trốn theo tình yêu của cô chú, và cả việc nội ngoại hai bên vẫn luôn tìm kiếm họ khắp nơi. Dì giúp việc trước mắt có lẽ là người làm lâu năm nên khi nghe cái tên cô Hoa và nhìn thấy sợi dây chuyền đã đoán ra vài chuyện. Thành Đạt ngoan ngoãn theo sau người phụ nữ đi vào nhà.
  • Một căn nhà mặt tiền bốn tầng từ ngoài nhìn vào trông không khác biệt lắm so với các căn nhà xung quanh. Thế nhưng khi Thành Đạt bước vào liền biết được cái gì gọi là sang quý. Từ bộ bàn ghế được làm bằng gỗ thật, chạm khắc tinh xảo đặt ngay phòng khách là đã biết gia đình này rất có tiền. Mấy vật trang trí như chậu hoa, bình trà, kệ sách cho khách đều được chế tác tỉ mỉ, tinh xảo. Một ít thiết bị hiện đại như tivi, máy lạnh được đặt riêng một bên tạo thành phong cách hiện đại nhưng không hề phá hỏng cách bố trí mang mùi vị cổ xưa.
  • Thành Đạt chưa kịp cầm chén trà lên uống, một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi, gương mặt đầy phúc hậu đã lao tới ôm chầm lấy cậu. Lát sau, bà cụ mới buông Thành Đạt ra, tham lam nhìn từ đầu tới chân:
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Cháu trai của bà. Cháu đúng là cháu của bà rồi. Mẹ cháu đâu? Con bé có trở về cùng cháu không?
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Xin lỗi bà, con...
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Gọi bà ngoại.
  • Bà cụ yêu thương vuốt ve khuôn mặt non nớt của Thành Đạt, ánh mắt đầy từ ái nhìn “cháu trai”. Cậu cười khổ nói rõ:
  • - Thưa bà, con không phải con ruột của cô Hoa, con chỉ là đứa trẻ được cô Hoa chú Tuấn... thương tình nhận nuôi thôi ạ. Hôm nay con thay mặt cô Hoa đến đây, xin ông bà hãy giúp cô vượt qua khó khăn trước mắt.
  • Lời vừa dứt, động tác của bà cụ khựng lại. Bà lại khôi phục dáng vẻ một quý phu nhân, bắt đầu hỏi kỹ mọi việc.
  • Thành Đạt kể rõ đầu đuôi chuyện chú Tuấn bị bắt giữ. Mặc dù cô Hoa đã nói cha mẹ cô không thích chú Tuấn, nhưng hiện giờ việc cứu người phải ưu tiên hàng đầu, cậu không thể không nhắc đến tên chú.
  • Bà cụ trước mắt thể hiện ra vẻ trầm ổn khác hẳn khi nãy. Bà cụ tên Lê Phương Mai, mẹ ruột của Nguyễn Quỳnh Hoa, xuất thân từ gia đình có bối cảnh quân đội. Chồng bà Mai tên Nguyễn Thành Quân, hiện đang giữ chức vụ cao trong quân đội. Hai người có một trai một gái, con trai lớn tên Nguyễn Xuân Bắc cũng đang làm trong quân đội và sống cùng vợ con ở tỉnh khác. Con gái chính là bà Nguyễn Quỳnh Hoa đã bỏ nhà đi nhiều năm trước.
  • Sau khi bà Mai nắm rõ tình hình, bà cụ lập tức gọi điện thoại cho chồng. Trong lúc hai người chờ ông Quân quay về, bà cụ đã hỏi thăm được gần hết tình huống trong nhà con gái.
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Con bé này thật là... đang bầu bì còn phải lo lắng đủ điều, ai bảo không chịu nghe lời cha mẹ, bỏ nhà đi theo thằng nhóc tinh ranh kia. Hừ, tinh ranh cho lắm vào rồi cũng bị người ta hãm hại. Hai ông bà nhà họ Lê kia mà biết chắc sẽ vui lắm.
  • Thành Đạt ngạc nhiên ra mặt. Bà cụ biết cậu nghĩ gì bèn nói:
  • Bà ngoại
    Bà ngoại
    Hai gia đình chúng ta từ lâu đã không còn chướng mắt nhau nữa. Sau khi hai đứa nhỏ bỏ nhà ra đi, chúng ta đã bắt tay tìm kiếm tung tích của bọn nhỏ, làm gì còn thời gian mà cãi vã. Kể ra thằng nhóc Tuấn cũng giỏi đấy, núp Đông núp Tây, chẳng biết trốn kiểu gì mà tìm mãi không thấy. Hừ.
  • Đây đâu phải lời khen tặng, đây rõ ràng là sự bất mãn đến từ vị trí mẹ vợ.
14
Chương 44: Gia Thế Khủng