Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 32: Mua Máy Tính
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Thành Đạt trầm ngâm trong chốc lát, đáp lại:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Thưa chú, con cảm thấy chất lượng dạy học ở đây... không tốt lắm. Trong giờ Tin Học thầy giáo có cho bọn con thời gian trống lên mạng, con có tìm hiểu một số thông tin về kỳ thi Đại học. Các giảng viên ở thành phố lớn có dạy online trên mạng, bán khóa học, trình độ của họ vượt xa những giáo viên ở đây. Quan trọng là cách giải đề của họ cũng rất nhanh chóng, dễ nhớ.
  • Ông Tuấn ngớ người, lòng thầm nghĩ:
  • Lê Thanh Tuấn
    Lê Thanh Tuấn
    Sao mình không nhớ ra nhỉ? Kiếp trước internet phát triển vượt bậc, để bọn nhỏ tiếp xúc sớm thì còn gì bằng. Quyết định vậy đi.
  • Lê Thanh Tuấn
    Lê Thanh Tuấn
    Cháu nói đúng lắm. Chú sẽ nghiên cứu rồi chúng ta bàn lại sau nhé!
  • Tuy ông nói thế nhưng thật ra trong bụng đã sớm đưa ra quyết định rồi. Cái cần chờ ở đây là chờ ông mua máy tính để bàn về nhà. Mấy game offline như gỡ mìn, pikachu, bắn trứng khủng long, đánh bài,... chắc sẽ đủ giữ chân con nhóc quậy phá nhà mình một thời gian ngắn. Có Thành Đạt bên cạnh là có người giám sát con bé, việc nghiện game, thức đêm gì gì đó chắc chắn không xảy ra đâu.
  • Vì tương lai của con trẻ, ba Tuấn bỏ tiền túi mua hẳn một chiếc máy tính để bàn mới toanh. Khi chiếc máy tính được mang về nhà, thợ hỏi chủ nhà nên để ở đâu, ông Tuấn liền chọn để ngoài phòng khách.
  • Bảo Châu không mê máy tính cho lắm. Chủ yếu là vì không ai hướng dẫn cô bé những trò vui. Vậy nên việc máy tính đặt ở đâu không quan trọng. Sau này khi Bảo Châu hơi mê mẩn mấy trò trong máy, cô bé vô cùng hối hận vì ban đầu đã không đấu tranh để đặt máy tính trong phòng mình.
  • Phòng khách nhà Bảo Châu ngoài bộ ghế salon, bàn, tivi thì nay có thêm một chiếc bàn làm việc đặt máy tính. Ông Tuấn đã dự tính sẵn, hai đứa nhỏ đi học buổi sáng, buổi chiều có vợ ông giám sát, buổi tối ông ở nhà sẽ tự mình giám sát tiếp. Thời gian sử dụng máy tính không được lâu quá, sẽ nguy hại cho đôi mắt. Trẻ nhỏ mê chơi game thậm chí còn có thể bỏ học.
  • Mùa hè này, cô bé Bảo Châu chính thức dính đít vào ghế.
  • Pikachu nhìn dễ dễ mà cuốn phết. Gỡ mìn là cả một nghệ thuật, người gỡ mìn cũng là một nghệ nhân. Nông trại vui vẻ giúp người ta thỏa mãn đam mê trồng trọt. Bảo Châu và Thành Đạt mỗi người một nick, Bảo Châu thích nhất là đi trộm nhà Thành Đạt. Ngược lại, Thành Đạt rất nương tay với cô bạn, cậu chỉ thỉnh thoảng mới trộm một ít chọc Bảo Châu thôi.
  • Những giảng viên dạy online không ít. Trong đó có thầy giáo dạy luyện thi môn Hóa khá nổi bật, cách dạy dễ hiểu, công thức dễ nhớ. Thành Đạt thường lôi kéo Bảo Châu ôn tập lại chương trình học lớp 10, song song đó cả hai còn cùng nghiên cứu chương trình lớp 11. Ban đầu Bảo Châu phụng phịu không đồng ý, đến khi ba Tuấn ra tay mới có chút cải thiện. Ba Tuấn nói thẳng:
  • Lê Thanh Tuấn
    Lê Thanh Tuấn
    Con theo Thành Đạt học xong mới được chơi game. Còn không là ba dẹp luôn máy tính à.
  • Trước sự uy hiếp trắng trợn của ông ba già, Bảo Châu đành đi theo Thành Đạt “dùi mài kinh sử”. Trong lúc học tập, Bảo Châu nhận ra mình không phải đi thi trạng nguyên đúng là một chuyện may mắn. Chỉ chương trình học cấp ba thôi đã đủ mệt, cái gì mà mười năm đèn sách, cô không học nổi đâu.
  • Thành Đạt dạy Bảo Châu những kiến thức quan trọng trước. Những thứ râu ria có thể nhớ thì tốt, không nhớ được thì từ từ nhớ. Đối với những thứ cứ lặp đi lặp lại, đầu óc con người sẽ dễ dàng ghi nhớ hơn.
  • Mấy tháng hè nhanh chóng trôi qua. Bụng mẹ Hoa nay đã to hơn trước, bà được cả nhà săn sóc, nâng niu hết mình. Bảo Châu và Thành Đạt sắp sửa bước vào năm học mới 2010 – 2011. Ba Tuấn vẫn đang học bằng lái chưa xong, ông quyết định dẫn cả nhà đi Can Thoa một chuyến. Thứ nhất là đưa vợ đi khám thai. Thứ hai là mua sắm đồ dùng học tập cho hai đứa trẻ. Thứ ba, ông muốn xem trước một số mẫu xe ô tô để coi mẫu nào thích hợp nhất.
  • Bảo Châu lần đầu được đi Can Thoa sau khi cầu Can Thoa cho phép lưu thông xe cộ. Trong ký ức của cô bé, mấy năm trước cây cầu này từng bị sập, rất nhiều sinh mạng đã ra đi mãi mãi, tivi, báo đài liên tục đưa tin rầm rộ. Thời gian đó thực sự rất đáng sợ.
  • Cả nhà trải qua một đoạn đường dài ngủ khò khò trên xe, khi họ tiến vào địa phận tỉnh Can Thoa, tài xế mới đánh thức mọi người dậy.
  • Việc quan trọng đầu tiên tất nhiên là đi khám thai. Mẹ Hoa mang bầu không bị hành hạ gì nhiều, ăn ngon ngủ tốt, đứa bé khỏe mạnh lớn lên từng ngày.
  • Ba Tuấn dẫn cả nhà và tài xế đến một quán đồ nướng nổi tiếng. Dân quê có thói quen khi đi xa nhà sẽ ghé vào những quán cơm gia đình, gọi những món dân dã như canh chua, cá kho. Họ đâu biết rằng những món đó là đặc sản và cực kỳ đắt tiền. Ba Tuấn biết trước điều đó nên mới lựa chọn quán nướng mà ở quê không có. Thịt bò, thịt gà, thịt heo, mực, bạch tuộc, tôm, cá,... cả nhà muốn ăn gì cứ gọi thỏa thích.
14
Chương 32: Mua Máy Tính