Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 27: Không Có Cửa
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Ông xoay lưng rời đi, chẳng chừa chút cơ hội cho người đàn bà điên đó giải thích. Kẻ muốn phá nát gia đình ông, bất kể là ai, ông cũng sẽ không buông tha. Vợ mình vừa lương thiện, vừa xinh đẹp, tốt bụng, vợ đã hết lòng giúp đỡ người phụ nữ kia thoát khỏi bể khổ, cuối cùng chị ta lại lấy oán báo ơn. Ông không muốn vợ đau lòng nhưng vẫn sẽ kể lại chuyện ngày hôm nay cho vợ phân xử. Mà chị ta cũng đừng hòng đến gần vợ con ông nữa.
  • Chị Thúy thẫn thờ quay về nhà.
  • Những ngày sau đó, chị cứ kẻ si dại mà ngồi một chỗ nhìn về phía xa xăm. Tuy Thành Đạt rất lo lắng cho mẹ nhưng cậu cũng biết chú Tuấn sẽ không vô duyên vô cớ đuổi mẹ mình khỏi xưởng. Cậu dám khẳng định mẹ đã làm chuyện gì đó chạm vào ranh giới của chú Tuấn. Tâm trạng mẹ đang bất ổn, cậu thậm chí còn không dám ngủ sâu vì sợ mẹ sẽ làm ra chuyện không hay.
  • Xưa nay người lớn khuyên nhủ trẻ con thì dễ, ngược lại con cái muốn an ủi cha mẹ lại cực kỳ khó khăn. Thành Đạt biết chắc những lời mình nói chẳng thể lọt vào tai mẹ. Cách duy nhất cậu có thể làm là ở bên mẹ nhiều hơn. Nhưng một đứa trẻ nghỉ học quá nhiều ngày, giáo viên không thể không quan tâm đến. Bảo Châu chạy về báo tin này với ba Tuấn mẹ Hoa, thế là mẹ Hoa quyết định tự mình đến nhà Thành Đạt một chuyến.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Cô... con chào cô ạ.
  • Thành Đạt sững sờ khi trông thấy người phụ nữ đang đứng trước cửa nhà. Mẹ Hoa yêu thương sờ đầu cậu, dặn dò:
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Cháu ra ngoài chơi với Bảo Châu một lát đi. Cô có chuyện muốn nói với mẹ cháu.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Dạ.
  • Bảo Châu thay cậu bạn cùng bàn đáp lời, sau đó cô nắm tay bạn kéo ra ngoài:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Lần đầu tui tới nhà bạn á. Dẫn tui đi ra mấy chỗ có trái cây đi.
  • Cái miệng vừa há ra định đáp lời thì gió đã lùa vào. Sức lực Bảo Châu lớn đến quá đáng, cô cứ thế lôi người đi mất. Thành Đạt theo bản năng chỉ có thể chạy theo. Bóng dáng hai đứa nhỏ vừa khuất, mẹ Hoa thay đổi nét mặt, bước vào nhà.
  • Chị Thúy
    Chị Thúy
    Chị...
  • Chị Thúy
    Chị Thúy
    Em không có. Em...
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Đừng gọi tôi là chị. Tôi xem cô như em gái, còn cô lại xem tôi như đồ ngốc đúng không?
  • Bà Hoa cắt ngang lời giải thích ấp a ấp úng của chị Thúy:
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Cô chỉ muốn chung chồng với tôi chứ gì. Cô nghĩ đây là thời đại nào mà còn có chuyện chung chồng, chị chị em em? Tôi đã quá thất vọng về cô rồi. Nhưng tôi thương Thành Đạt. Thằng bé hiểu chuyện, hiếu thảo, biết chăm sóc người bên cạnh. Cô thân là mẹ ruột nhưng chỉ lo chìm vào thế giới của riêng mình, để thằng bé nghỉ học nhiều ngày chăm sóc cho cô. Nếu còn một chút tấm lòng của người mẹ thì cô hãy tự mình đứng dậy, cố gắng nuôi dưỡng thằng bé nên người.
  • Lời vừa dứt, bà Hoa chậm rãi rời đi. Chị Thúy chợt bừng tỉnh giữa cơn mê, ôm mặt, cất tiếng khóc lớn.
  • Hai đứa nhỏ chạy đến cây ổi mọc hoang gần đó. Bảo Châu trèo lên cây, tay chân nhanh nhẹn hái ngay một quả đưa vào miệng cắn. Thành Đạt chọn vị trí thích hợp để đứng, nếu cô bạn cùng bàn có rơi xuống thì cậu còn lấy thân mình làm đệm kịp.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Ngày mai bạn sẽ đi học lại chứ? Tui ngồi một mình buồn lắm. Mới nghỉ Tết xong thầy cô cũng không dạy gì nhiều, tui có chép lại hết rồi, khi nào bạn đi học lại tui sẽ cho bạn mượn chép.
  • Môi cậu giật giật, cuối cùng chỉ có tiếng thở dài thườn thượt:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Nhưng chữ bạn xấu quá, viết tắt lại nhiều nữa, tui đọc không được.
  • Nếu là Thành Đạt của ngày trước, cậu cùng lắm chỉ nói hai chữ “Cảm ơn” hoặc lịch sự từ chối. Nhưng cả hai đã trải qua thời gian dài quen biết, cậu đã học được cách cà khịa cô bạn cùng bàn của mình. Quả nhiên, Bảo Châu tức giận ném ruột ổi vào người cậu:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Hừ, không mượn thì thôi, ứ cho mượn nữa.
  • Lúc này mẹ Hoa cất tiếng gọi:
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Bảo Châu! Thành Đạt!
  • Cô bé như con khỉ, thuần thục tuột xuống khỏi cây, phủi sạch bụi bẩn và vỏ cây dính trên người, trở lại làm một cô bé đáng yêu chạy thẳng tới chỗ mẹ. Bà Hoa nhìn con gái như thế thì hơi hài lòng, chỉ cần con bé đừng như cục sình là được. Bà xoa đầu con gái, nhìn về phía Thành Đạt nói:
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Cô đã nói chuyện với mẹ cháu xong rồi. Khi nào rảnh cháu sang nhà cô chơi nhé! Con nhóc nhà cô không lo học hành gì cả, suốt ngày chỉ biết chơi thôi.
  • Thành Đạt liếc nhìn Bảo Châu, cô bé lè lưỡi nghịch ngợm lại với cậu.
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Dạ, vài ngày nữa con sẽ ghé nhà cô và chú chơi ạ.
  • ...
  • Hôm sau, Thành Đạt đã có thể thoải mái đến trường đi học. Mẹ cậu đã nghĩ thông suốt, chị khóc xong một trận rồi ngủ thiếp đi. Một người hàng xóm tốt bụng đã sang giới thiệu công việc cho chị ở Bình Dương, tuy cũng là công nhân nhưng tiền lương khá cao, so với việc làm trong xưởng nhà ông Tuấn cũng không thua kém bao nhiêu.
  • Chị Thúy tìm lại được mục tiêu, có động lực làm việc nên tinh thần tốt hẳn lên. Thành Đạt thầm hiểu rõ, chắc chắn chú Tuấn cô Hoa đã giúp đỡ, làm gì có chuyện cô Hoa vừa đến thăm xong thì có người tốt đến giới thiệu công việc ngay.
14
Chương 27: Không Có Cửa