Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 24: Đêm Văn Nghệ
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Thầy Hậu tiếp tục dẫn cả lớp đi ăn cơm chiều. Buổi tối các học sinh sẽ tập hợp vào lúc bảy giờ tối. Riêng các bạn tham gia văn nghệ phải tập trung sớm hơn để trang điểm, làm tóc, chuẩn bị cho tiết mục trình diễn thật xuất sắc.
  • Lớp chọn số một tham gia hai tiết mục: đơn ca do Mỹ Nhân trình bày và múa. Cả hai tiết mục đều được vào chung kết. Bảo Châu không tham gia vào đội múa nhưng hai cô bạn Trường Tâm và Cẩm Như thì có đấy. Bảo Châu cũng có đi xem tiết mục của lớp ở vòng sơ loại. Bạn Mỹ Nhân dựng bài khá tốt. Mặc dù cô nàng không được lòng bạn học nhưng không thể phủ nhận tài năng của bạn ấy ở lĩnh vực nghệ thuật.
  • Cắm trại xuân vui nhất là vào buổi tối. Ánh đèn lung linh, rực rỡ sắc màu, mọi người ăn mặc đẹp đẽ, tiết mục văn nghệ thu hút. Cả lớp sẽ được ở lại một đêm trong trại, càng về khuya trường sẽ tổ chức các trò chơi tập thể vui vẻ để học sinh tỉnh ngủ. Đốt lửa trại cũng là một màn không thể thiếu hàng năm.
  • Có rất nhiều cách để tạo hiệu ứng cho lửa trại, chẳng hạn như: ném cỏ tươi hoặc lá tươi vào thì sẽ tạo thêm khói, ném rơm khô hoặc bom xăng, dầu sẽ khiến lửa cháy sáng rực, ném giấy bạc thì lửa sẽ có màu xanh lam, còn ném muối hột thì lửa sẽ nổ bốp bốp. Tuy nhiên, những cách làm này cũng mang lại nguy hiểm nhất định, mà học sinh lại thích quăng những thứ lung tung vào lửa trại nữa chứ. Vì thế nhà trường sớm đã cấm học sinh ném thứ khả nghi vào, ai vi phạm sẽ bị xử phạt tại chỗ.
  • Đêm cắm trại được nhiều học sinh mong đợi nhất chính thức bắt đầu.
  • Bảo Châu mặc quần thể dục, áo thun đơn giản định đi vào trường. Mẹ Hoa bắt gặp, gọi con gái lại:
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Đừng nói với mẹ là con định mặc như vầy nhé.
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Dạ đúng ời. Mặc kiểu này thoải mái, tối con có thể tham gia trò chơi tập thể mà không sợ rách quần, rách áo.
  • Mẹ hoa nhíu mày, lắc đầu, kéo con gái về phòng:
  • Nguyễn Quỳnh Hoa
    Nguyễn Quỳnh Hoa
    Không được. Buổi tối ai cũng xinh đẹp. Dù con muốn đơn giản nhưng cũng không thể xuề xòa như vầy.
  • Ba Tuấn cầm tờ báo giả mù, giả điếc, giả câm. Hai mẹ con cứ thoải mái hành hạ nhau đi, ông chỉ là người vô hình mà thôi.
  • Cả lớp đều giật mình trước tạo hình của Bảo Châu. Mái tóc được mẹ Hoa tết gọn gàng, bà sợ con gái chơi vui quên trời đất khiến cái đầu như ổ quạ, tết tóc kỹ lưỡng sẽ giúp con bé bớt rối hơn. Áo thun hồng kết hợp với quần yếm màu xanh dương, chân đi giày thể thao. Mẹ Hoa phải liên tục đảm bảo rằng chiếc quần yếm này không dễ rách thì Bảo Châu mới đồng ý ăn mặc kiểu này. Cô bé nhìn đáng yêu, nổi bật giữa đám đông. Ai nhìn vào cũng phải khen ngợi một tiếng: Thật dễ thương.
  • Mỹ Nhân nhìn Bảo Châu bằng nửa con mắt. Cô nàng cầm chiếc gương nhỏ ra soi. Hình dáng cô gái nhỏ trang điểm dày, thoa son đỏ rực, đôi mắt được đánh tỉ mỉ không hợp với lứa tuổi hiện rõ trong gương. Những bạn khác trong đội múa cũng trang điểm nhưng chỉ sơ sơ thôi, không ai làm lố như Mỹ Nhân cả. Cô nàng còn không tự nhìn lại bản thân, tự cho rằng mình đẹp nhất lớp, Bảo Châu không so được với mình nên rất hài lòng.
  • Hai tiết mục hát và múa của lớp được xếp thứ tự hai mươi chín và mười lăm. Tối nay có tổng cộng ba mươi tiết mục, ai cũng biết tiết mục mở đầu và cuối thường là hay nhất. Bài hát của Mỹ Nhân ở số hai mươi chín - áp chót.
  • Đêm nay Bảo Châu chỉ đứng xem hai cô bạn thân múa rồi mất hứng. Ngày thường cô cũng đâu có thích ca múa, việc dạo chơi trong rừng hay đi câu cá, trèo cây còn vui hơn. Tuy gia đình Bảo Châu đã sống ở chợ được mấy tháng nhưng cô vẫn không quên được nơi mình sinh sống mười mấy năm.
  • Thành Đạt luôn quan sát cô bạn cùng bàn để tiện chăm sóc. Hành động này rơi vào mắt người khác lại trở thành Thành Đạt đang thương thầm Bảo Châu. Trong lớp có vài bạn đã bắt đầu bàn tán sau lưng, thế mà hai đương sự lại chẳng hay chẳng biết tí gì.
  • Mười một giờ đêm, buổi diễn văn nghệ tiến hành công bố kết quả và trao giải tại chỗ. Lớp 10TX1 chỉ có tiết mục đơn ca của Mỹ Nhân giành giải ba, tiết mục múa thì không có giải. Bây giờ ai muốn đi ngủ thì ngủ, muốn chơi trò chơi tập thể thì chơi, đây là thời gian tự do hoạt động của cả lớp. Trước trại có đặt một nồi cháo nóng để cả lớp ăn khuya. Thầy Hậu đúng là một người chu đáo, cẩn thận và thương yêu học sinh của mình.
  • Nỗi nhớ quê đến nhanh mà đi cũng nhanh. Bảo Châu đã lấy lại tinh thần, cô tham gia những trò chơi tập thể thật nhiệt tình, miệng cười hihi haha. Thành Đạt âm thầm ngồi phía sau dõi theo, cậu chỉ biết lắc đầu cười trừ vì bản thân quá lo xa. Người lạc quan như Bảo Châu sẽ luôn luôn vui vẻ, không bao giờ buồn lòng vì những chuyện râu ria.
  • Bảo Châu chơi mệt rồi liền trở về trại ngủ một giấc tới sáng. Cả lớp cùng nhau dỡ trại. Dựng trại thì lâu chứ dỡ trại mấy hồi.
14
Chương 24: Đêm Văn Nghệ