Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói / Chương 22: Kiếp Trước Kiếp Này
Crush Cùng Bàn Thật Ít Nói
  • Mới nửa ngày mà quần áo bọn nhỏ toàn bùn đất, bụi bặm. Vì mấy đứa phải ăn cơm trưa nên mặt mũi, hai tay đã rửa qua một lượt. May mà cả bốn người đều có chuẩn bị sẵn một bộ quần áo thể thao khác và mang theo bên người.
  • Bảo Châu, Cẩm Như và Trường Tâm sớm đã lăn ra ngủ khò khò. Thành Đạt và ông Tuấn ngồi đánh cờ trong phòng khách. Chị Thúy tranh thủ giờ nghỉ trưa ở xưởng cũng ghé qua thăm con trai, chị muốn xem thử lần cắm trại đầu tiên ở cấp ba của con trai ra sao.
  • Chị Thúy và mẹ Hoa đã trở thành bạn bè thân thiết. Hai người phụ nữ nắm tay nhau trò chuyện. Hai người đàn ông một lớn, một bé thì chăm chú đánh cờ. Chị Thúy nói chuyện một hồi với bà Hoa thì quên luôn mục đích chính của mình, chị say sưa tám chuyện, tâm sự với người bạn thân thiết, thỉnh thoảng chị lại nhìn về phía hai người đàn ông kia.
  • Bà Hoa rất thương chị Thúy. Căn nhà hiện tại hai mẹ con chị đang ở là do ba mẹ chị Thúy để lại. Ba mẹ mất sớm, chị gả cho ba Thành Đạt khi mới mười sáu tuổi. Ba Thành Đạt đánh đập khiến chị sẩy thai nhiều lần, ông ta sợ tuyệt hậu nên mới ngừng đánh vợ, nhờ vậy chị Thúy mới thuận lợi sinh ra Thành Đạt. Đứa nhỏ vừa cứng cáp hơn một tí thì ông ta lại tiếp tục nát rượu, đánh vợ, sau này ông còn đánh cả con trai.
  • Một lần nữa chị Thúy hướng ánh mắt về phía này, Thành Đạt nhíu mày. Cậu đột nhiên đứng bật dậy, cúi người nói với ông Tuấn:
  • Thành Đạt
    Thành Đạt
    Thưa cô, thưa chú, cháu xin cảm ơn cô chú đã giúp đỡ mẹ con cháu trong lúc khó khăn nhất. Ơn nghĩa này cháu xin ghi nhớ suốt đời.
  • Ông Tuấn nhìn về phía vợ, đồng thời ông cũng trông thấy ánh mắt của chị Thúy đang nhìn mình. Mẹ Thành Đạt hoàn hồn từ trong kinh ngạc, vội vã thu hồi tầm mắt. Bà Hoa vẫn ngây thơ chưa phát hiện điều gì bất thường.
  • Lê Thanh Tuấn
    Lê Thanh Tuấn
    Cháu là đứa bé ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Cô chú hy vọng tương lai cháu sẽ trở thành nhân tài giúp ích cho quê hương, cho đất nước.
  • Ông Tuấn còn nói thầm thêm một câu:
  • Lê Thanh Tuấn
    Lê Thanh Tuấn
    Chứ đừng giống như kiếp trước, trở thành kẻ giết cha, mai một tài năng.
  • Nếu mọi người nghe được câu nói phía sau, chắc chắn họ sẽ bị sốc lắm. Ông Lê Thanh Tuấn rốt cuộc là ai? Tại sao ông ấy lại biết về kiếp trước của Thành Đạt?
  • Thái độ ông Tuấn, bà Hoa càng khiến Thành Đạt mang ơn nhiều hơn. Họ không chỉ vươn tay cứu giúp mà còn tận tình, dùng hết mọi khả năng để mẹ con cậu được sống thoải mái như bây giờ. Vậy mà mẹ cậu lại...
  • Xưa nay mọi người rất ngại đến đồn công an. Thế mà chú Tuấn lại cùng cậu đến đồn công an khai báo sự việc, trình giấy giám định thương tích và làm đơn tố cáo người cha vũ phu. Công an đến bệnh viện xác minh sự việc, sau khi họ đã có đầy đủ bằng chứng liền chuẩn bị triệu tập ba của Thành Đạt lên đồn. Người hàng xóm “tốt bụng” nhắc ba Thành Đạt trốn đi cũng là do ông Tuấn cố ý tiết lộ.
  • Sau này, ba Thành Đạt chết đi và không thể nhận diện, mọi người đã chẳng ai quan tâm tới nữa. Thành Đạt tuyệt đối không hối hận vì đã tố cáo cha mình, ngược lại cậu còn cảm kích chú Tuấn không hết.
  • Kiếp trước, vụ việc cậu nhóc IQ cao tên Ngô Thành Đạt giết chết ba ruột bị phanh phui và đăng lên báo. Hôm nay ông Tuấn đã thay đổi được kết cuộc, mẹ Thành Đạt không bị ba cậu đánh chết, chắc hẳn tương lai của thằng bé sẽ không rơi vào vũng bùn tội lỗi.
  • Cách thức giết người của Thành Đạt năm đó rất tinh vi, cảnh sát hoàn toàn không nghi ngờ gì cậu mà phán định cái chết của ba cậu là ngoài ý muốn. Thế nhưng hàng xóm xung quanh lại chỉ chỉ chỏ chỏ, xa lánh cậu nhóc. Cậu nhóc mười mấy tuổi không người thân, không bạn bè, bị kỳ thị như thế làm sao chịu nổi? Tâm lý không vặn vẹo mới là lạ.
  • Thành Đạt không chịu nổi cuộc sống cô độc nên đã đến đồn công an đầu thú và bị phán án tù chung thân. Ông Tuấn nghe nói có đạo diễn nổi tiếng còn cố ý chuyển thể câu chuyện thành phim. Đáng tiếc bản thân ông sống không thọ, không thể tận mắt chứng kiến thời khắc bộ phim ra mắt công chúng.
  • Cũng may, ông có một cơ hội trọng sinh, làm lại cuộc đời. Ông âm thầm lên kế hoạch, chuẩn bị từng bước, mười tám tuổi liền dẫn theo người con gái ông yêu rời nhà trốn đi. Gia đình ông và gia đình vợ ghét nhau là chuyện của hai nhà. Việc ông và vợ yêu nhau lại là chuyện riêng của cả hai. Thà rằng hai vợ chồng tay trắng dựng nghiệp còn hơn âm dương cách biệt, một đời đau khổ, dằn vặt trong tim.
  • Ông Tuấn thoát khỏi những suy nghĩ mông lung, quay lại khích lệ, cổ vũ cậu nhóc Thành Đạt thêm vài câu. Bà Hoa phụ họa cùng chồng, bà thật lòng quý mến cậu nhóc, ít ra cậu không nghịch ngợm như con nhóc trong nhà.
  • Người vừa được nghĩ tới đã xuất hiện. Bảo Châu mang khuôn mặt ngái ngủ xuất hiện, chào hỏi theo bản năng:
  • Bảo Châu
    Bảo Châu
    Ba mẹ. Cháu chào dì ạ.
  • Câu chào hỏi đơn giản đã kéo những con người đang ngồi trong phòng khách trở về lại thực tại, mỗi người đều tự thu hồi tâm tư của riêng mình.
14
Chương 22: Kiếp Trước Kiếp Này