Bảo Châu chưa kịp nói gì, Cẩm Như đã lên tiếng trước:
Cao Cẩm NhưSao mà vô lý dữ vậy?
Trần Trường TâmMấy con sâu rượu, chỉ biết rượu chứ làm gì biết lý lẽ.
Cao Cẩm NhưRồi không ai làm gì được ổng sao?
Trường Tâm thở dài, lắc đầu ngao ngán:
Trần Trường TâmLàm rồi, đánh ổng mấy lần, nhưng ổng lì mà, cứ đến nhà người ta mắng chửi hoài, dai như keo dính chó, đuổi mãi không được, bơ ổng vài lần thì ổng tự đi thôi. Mẹ con bạn Thành Đạt khổ lắm, ăn bữa nay lo bữa mai. Bởi vậy bạn Thành Đạt cũng ốm hơn mấy bạn nam cùng tuổi.
Cao Cẩm NhưLàm cha mà không làm tròn trách nhiệm của một người cha, còn báo ngược vợ con. Thiệt... hết nói nổi.
Bảo Châu gật gù. Uhm, xem ra cô bạn Cẩm Như này là người phân rõ thiện ác, rất có lòng chính nghĩa đây. Cô gật gù nói với Trường Tâm:
Bảo ChâuCảm ơn bạn nha Trường Tâm. Tui sẽ về nói với ba mẹ, ba tui siêu siêu giỏi, ba sẽ giải quyết chuyện này.
Ba cô gái ngồi tám nhảm thêm tí nữa, Bảo Châu hỏi cặn kẽ về gia đình Thành Đạt, thành tích học tập của cậu các kiểu, xong xuôi cả ba mới tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.
...
Bảo Châu chưa vào nhà mà âm thanh đã tới trước.
Lê Thanh TuấnỪ, con gái mới đi học về hả con?
Đây là tiếng thăm hỏi dịu dàng của ba.
Nguyễn Quỳnh HoaNgười ta tan học từ sớm, giờ này con mới về, còn la lối om sòm hả?
Còn đây là lời trách móc hơi bị hung dữ của mẹ.
Bảo ChâuHì hì, con mới làm quen bạn học mới, ngồi căng tin nói chuyện với các bạn một tí thôi mà. Ba ơi ba, con nói nhỏ ba nghe cái này nè.
Mẹ Hoa khoanh tay, nheo mắt, hỏi Bảo Châu:
Nguyễn Quỳnh HoaSao? Cha con mấy người có bí mật không muốn tôi nghe đúng không?
Bảo ChâuNào có, nào có. Tại con sợ mẹ phiền lòng thôi. Thế con kể luôn cho ba mẹ nghe nha.
Cô gái nhỏ bắt đầu khoa tay múa chân thuật lại câu chuyện về cậu bạn cùng bàn. Ba Tuấn mẹ Hoa ngồi uống trà, chăm chú nghe gái cưng kể chuyện. Công nhận con gái họ có tài ghê, rất có năng khiếu kể chuyện, kể sinh động y như thật. Hai vợ chồng cũng quen rồi, xem như một kiểu giải trí trong nhà, haha.
Bảo Châu kể xong, khát khô họng ngồi xuống. Cô bé được ba rót cho ly nước, nhanh chóng bưng lên uống. Ba lúc này mới rót thêm một ly nữa cho mình, vừa rót vừa từ tốn hỏi:
Lê Thanh TuấnThế cậu bạn con tên gì?
Bảo ChâuHihi, nãy giờ con quên chưa nói tên bạn con luôn, bạn í tên Ngô Thành Đạt, xếp thứ nhì trong kỳ thi đầu vào của lớp con đó.
Trên mặt ba Tuấn xẹt qua một tia kinh ngạc, động tác trên tay khựng lại, rồi sau đó mau chóng lấy lại bình tĩnh. Ông như không có việc gì mà tiếp tục rót trà, cầm ly trà lên, nhấp một ngụm, thong thả nói:
Lê Thanh TuấnBa biết rồi. Nếu con thấy bạn cùng bàn tốt thì cứ việc kết giao bạn bè, còn chuyện gia đình cậu ta... nếu ông ba đó dám đến gây chuyện, ba sẽ xử lý.
Bảo ChâuBa của con là tốt nhất. Con yêu ba nhất!!! Moa.
Cô bé làm cái hôn gió.
Nguyễn Quỳnh HoaVậy còn mẹ?
Bảo ChâuMẹ của con là người tinh mắt nhất, chọn được người chồng tốt nhất thế giới.
Câu nói ngây thơ của gái cưng khiến mẹ Hoa xấu hổ, mắng yêu:
Nguyễn Quỳnh HoaCái con bé này, học cấp ba rồi mà vẫn còn như con khỉ con. Anh xem rồi dạy dỗ lại con đi. Mười lăm tuổi rồi chứ có phải nhỏ nhắn gì nữa đâu.
Lê Thanh TuấnCon gái mình hoạt bát, đáng yêu. Anh thấy con chúng ta như vậy là quá tốt rồi.
Nguyễn Quỳnh HoaHừ, hai cha con “kẻ xướng người họa”, “mèo khen mèo dài đuôi”.
Mẹ nói thế nhưng miệng lại nở nụ cười, đi xuống bếp nấu bữa cơm chiều. Hai ba con nhìn nhau cười phá lên, sau đó ba Tuấn ra dấu nhỏ tiếng. Bảo Châu lè lưỡi, bụm chặt miệng, sợ mẹ nghe thấy rồi thẹn quá hóa giận kiếm chuyện với hai cha con họ thì khổ.
...
Sáng hôm sau, Bảo Châu thức dậy lúc tám giờ sáng, ngáp ngắn ngáp dài đi xuống bếp, xoa xoa cái bụng đói, muốn tìm thứ gì đó để ăn. Lúc này cô bé nghe tiếng rao bán bánh quen thuộc, thế là mở cửa chạy ra kêu:
Thành Đạt thắng xe cái “két”. Cậu nhìn cô bạn học luộm thuộm, nghe cô bạn nói:
Bảo ChâuTui muốn ăn bánh ba tê (pateso), bán tui hai cái.
Thành ĐạtSáng sớm ăn đồ chiên không tốt.
Khuôn mặt lạnh lùng của Thành Đạt khiến Bảo Châu rén nhẹ. Cô bé cọ cọ mũi chân xuống đất, lẩm bẩm:
Bảo ChâuNhưng... nhưng lâu lâu tui mới ăn mà.
Thành ĐạtHôm qua bạn mới ăn hai cái bánh ba tê rồi.
Bảo Châu chuyển mục tiêu:
Bảo ChâuVậy... vậy cho tui hai cái bánh cam cũng được.
Thành ĐạtBánh cam cũng là đồ chiên.
Bảo ChâuThôi, vậy... lấy tui một cái bánh bò bánh tiêu đi. Haizzz...
Ba Tuấn lúc này đi tới, chủ động bắt chuyện:
Lê Thanh TuấnChào cháu, cháu là bạn cùng bàn với Bảo Châu phải không?
Thành ĐạtDạ chào chú. Con tên Thành Đạt, ngồi cùng bàn với bạn Bảo Châu ạ.
Lê Thanh TuấnỪ, chú có nghe Bảo Châu nhắc về cháu.
Thành Đạt cúi đầu, tay hơi siết chặt cái rổ bán bánh đặt ở yên sau. Ông Tuấn cười cười, nói tiếp:
Lê Thanh TuấnChú đã biết hoàn cảnh gia đình cháu. Cháu cứ yên tâm đi, chú có thể giải quyết mọi phiền phức không đáng có. Các cháu còn nhỏ, nên có bạn chơi cùng, đừng vì chuyện của người lớn mà sợ này sợ kia, không dám kết bạn. Sau này nhờ cháu để ý Bảo Châu nhà chú nhiều hơn nhé! Con gái chú tương đối nghịch ngợm, ham chơi, lười biếng, nếu con bé bị điểm kém, cháu hãy báo với chú một tiếng nhé.