Chồng Em Thay Đổi Rồi. / Bộc Bạch Nỗi Lòng.
Chồng Em Thay Đổi Rồi.
  • Trời trong xanh, không khí trong lành, khí hậu phố núi rất chiều lòng người, gió thổi từng cơn mát rượi mang theo hương thơm ngào ngạt từ những rừng cà phê trĩu quả, rất dễ chịu. Cánh đồng trà bát ngát bạt ngàn với những người dân quê chân chất, chăm chỉ hái những lá trà tươi ngon phục vụ cho nhu cầu người dùng tạo nên một hình ảnh vô cùng nên thơ, trữ tình.
  • Anh thắc mắc hỏi: “Ở đây tụi em không nghỉ tết sao? Tết vẫn thấy mọi người làm việc chăm chỉ như vậy?” - Anh rất thắc mắc, chẳng phải nói tháng giêng là tháng ăn chơi, nay lại chỉ khoảng mới mùng 4 tết mà người đi làm lại cũng khá đông rồi.
  • “Tết cũng phải ăn uống mà anh.” - Hihi Mèo hóm hỉnh trả lời xong lại giải thích thêm: “Tuy trà được thu hoạch quanh năm nhưng thật ra lá trà vào mùa xuân sẽ là những lá trà ngon nhất vì nó có hương vị ổn định và hướng nội, lá trà thường béo, có nhiều lông, nồng nàn hương thơm tươi mát, cỏ cây vì vừa trải qua quá trình ngủ đông lại được tắm mát thêm từ những cơn mưa rào đầu xuân. Trà mùa này có giá thành khá cao nên người trồng trà thường chọn mùa này để thu hoạch nhiều nhất có thể.”
  • Cảm thấy kiến thức này thật sự rất mới mẻ, anh không ngờ lá trà ngày thường mình uống lại được chọn lựa công phu như vậy. Lần đầu đến đây anh thật sự cảm thấy rất yêu quý thiên nhiên và con người mộc mạc nơi này. Thức ăn tuy có chút không hợp khẩu vị nhưng anh nhất định sẽ còn quay lại nơi này. Vì nơi này còn có cả người con gái anh yêu!
  • Non xanh nước biếc, Mèo lại đưa anh đến nơi gọi là Biển Hồ cô nói: “Anh biết không người ta gọi đây là đôi mắt của phố núi, anh từng nghe qua bài hát “Đôi mắt Pleiku” chưa? Là nó đó.”
  • “Tại sao lại gọi như vậy?”
  • Mèo bắt đầu luyến thắn kể anh nghe về những sự tích mà mình được bà ngoại thường hay kể lúc nhỏ với giọng đầy tự hào về một vùng đất đỏ bazan, khí hậu quanh năm mát lành, lạnh nhưng không buốt. Hai người nắm tay nhau đi qua con đường dài, rộng thênh thang, hai bên là những hàng thông xanh ngắt, mát mắt, gió thôi hiu hiu vô cùng dễ chịu. Một tay bế con, một tay nắm lấy tay Mèo anh cùng cô bước lên những bậc tăng cấp đi lên vọng đài ngắm Biển Hồ. Từ nơi này có thể nhìn thấy hết vẻ đẹp hùng vĩ nên thơ của nơi này.
  • Nhìn một nhà ba người họ ở bên nhau không khiến làm người khác ghen tị, em trai anh đề nghị: “Ba người cùng chụp một tấm ảnh làm kỉ niệm đi. Về nhà tôi sẽ in ra và giúp hai người đóng khung, sau này treo trong nhà sẽ rất đẹp đó.” - Em trai anh là một thợ đóng khung tranh nên việc này nằm trong khả năng của anh ta.
  • Hai người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, gật đầu một cái, rồi chọn một nơi có phong cảnh đẹp nhất cùng nhau chụp hình. Máy ảnh liên tục nhấp nháy, lưu lại những khung ảnh đẹp nhất của gia đình nhỏ, bé con cũng rất hợp tác, nhìn máy ảnh cười tít mắt. Nhanh chóng mọi người đã có được những bức hình rất đáng yêu.
  • Ai cũng nói rằng hai người rất đẹp đôi, đường nét trên khuôn mặt có phần giống nhau, rõ ràng đây chính là khuôn mặt phu thê. Bé Ry lại có nét giống anh, nhìn chẳng khác nào ba mẹ cùng con gái nhỏ đi chơi xuân. Dưới những câu nói mang tính đẩy thuyền từ cả họ nhà trai và họ nhà gái Mèo ngượng đến đỏ chín mặt, khuôn mặt phúng phính tự khi nào đã đỏ lên như quả cà chua chín mọng trông càng đáng yêu hơn.
  • Một ngày nữa trôi qua trong bình yên và lặng lẽ, mọi người đã rất vui vẻ khi ở bên nhau. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải chia ly, vào bữa tiệc cuối ngày Pepsi cũng nói lời tạm biệt hẹn gặp lại vào một ngày không xa với anh em trong bang. Đến lúc anh phải trở về với phố biển thân yêu của mình rồi.
  • Phần chia tay cũng chẳng có gì bịn rịn hay u buồn vì họ đều là những người đàn ông mạnh mẽ, trên vai còn mang gánh trách nhiệm với bản thân và gia đình. Cũng đến lúc cả đám phải kết thúc những ngày xuân rong chơi để quay lại với cuộc sống mưu sinh thường ngày. Bọn anh ở lại thêm nữa họ cũng không có thời gian tiếp đãi. Mọi người cùng nâng ly, nói lời tạm biệt, hứa hẹn một ngày sẽ quay trở lại nơi này. Còn anh em ở đây thì hứa có dịp sẽ làm một chuyến đến thăm thành phố biển Phan Thiết. Đêm ấy, ai cũng uống hết mình, cháy hết mình, say hết mình.
  • Riêng Mèo cô không tham gia cùng mọi người mà xin phép đưa con về trước vì chơi cả ngày sợ bé con sẽ mệt. Xong cô lại viện cơ không ai trông con nên không thể ra chung vui cùng mọi người nhưng thực tế cô sợ phải nói lời chia xa với anh. Chia tay lần này không biết bao giờ mới gặp lại, tình yêu vừa chớm nở trong cô, liệu có theo cơn gió mà lụi tàn?
  • Huhu…
  • Cô trốn mình trong một góc khuất ôm con bật khóc, ngắm nhìn khuôn mặt như thiên thần của con cô thì thầm: “Mẹ xin lỗi mẹ không biết bản thân có tìm được baba cho con không nữa.” - Nước mắt lăn dài Mèo cũng không buồn lâu đi, cô mệt rồi. Cô lười! Lười phải tỏ ra mạnh mẽ phải tỏ ra là mình ổn. Cô không ổn không ổn một chút nào khi nghĩ đến việc sáng mai là anh đi mất.
  • “Baba thì mẹ tìm được rồi đó. Nhưng mẹ không biết sẽ giữ được baba cho con đến khi nào?” - Cô bồi thêm trong tiếng nấc nghẹn. Bây giờ, ngoài bé con không hiểu gì, cũng không thể an ủi được cô thì cô cũng chẳng biết bộc bạch nỗi lòng với ai.
14
Bộc Bạch Nỗi Lòng.