Công chúa vũ trụ đang lang thang / Tri âm khó tìm ta may mắn
Công chúa vũ trụ đang lang thang
  • Đến phiên ngươi. "Tần Thi dừng lại, nói với vị cô nương dõng dạc kia:" Sẽ không đổi ý chứ?
  • Hạ Xuân đương nhiên sẽ không, cô đề xuất trận đấu lại đổi ý, nói ra thì tính là gì.
  • Mùa xuân luyện đàn cũng đã mấy năm rồi. Tiếng đàn của nàng cũng từ thương cảm ban đầu đến bình thản, rồi đến vui mừng, cuối cùng lại quy về bình thản.
  • Cô không thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ, nhưng có thể không còn bị nhốt trong lồng giam nữa. Cô có thể từ từ thoát khỏi bi thương, xem nhẹ quá khứ.
  • Vì vậy tiếng đàn của cô không đẹp lắm, mà nhiều hơn có thể khiến mọi người đồng cảm. Khúc nhạc kết thúc, mọi người ở đây đều khóc.
  • Đây là ca khúc gì vậy, làm cho tôi nhớ tới tâm tình của tôi năm ngoái khi vợ tôi chạy cùng đàn ông.
  • "Ta cũng vậy a, ta nhớ tới ta ngày hôm qua đánh mất ta hà bao sự tình, trong đó còn có ta hơn ba mươi lượng bạc đâu này!"
  • Phụ thân, phụ thân ngày hôm qua không mua kẹo bông cho con. Oa oa oa......
  • Thấy người ta khóc, nhưng chưa từng thấy tất cả mọi người cùng nhau lau nước mắt. Tần Thi sửng sốt một chút, cuối cùng cũng thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ đưa tay gạt nước mắt còn chưa chảy ra khỏi khóe mắt mình, thanh âm tận lực vang dội nói: "Ngươi thắng. Ta nói cho ngươi biết tên của ta, Tần Thi.
  • Tần Thi?! "Hạ Xuân kinh ngạc, Mộc Quỳnh càng kinh ngạc," Lớn lên đẹp?
  • Hạ Xuân nhìn thoáng qua khuôn mặt đối diện, được rồi. Đúng là rất đẹp mắt.
  • Tên dễ nghe?
  • Đại loại thế.
  • Tâm địa thiện lương?! "Hạ Xuân cố gắng nhìn một chút, muốn nhìn ra cô nương này chiếm chỗ nào.
  • Đúng vậy! Tần tiểu thư của chúng ta chính là cầm sư thiện lương nhất.
  • Tần Thi không nói gì, ngược lại có người trả lời.
  • Tính tình Tần tiểu thư tuy kém, nhưng chưa bao giờ nổi giận với trưởng bối. Hơn nữa cô ấy còn thường xuyên giúp đỡ quán vằn thắn nhà tôi buôn bán!
  • Còn không phải sao, nàng còn giúp lão đầu tử nhà ta sửa xe.
  • Cánh cửa nhà tôi đều là Tần tiểu thư sửa lại.
  • ……
  • Mùa xuân vừa nghe đến những thứ này, trong lòng tức giận a. Các ngươi...... Các ngươi vừa rồi sao không nói?! Bây giờ phải xem tôi xấu hổ mới vui vẻ sao?
  • Rất hiển nhiên, không ai quan tâm Hạ Xuân nghĩ như thế nào, bọn họ phi thường vui vẻ thảo luận Tần tiểu thư thiện lương.
  • Tần tiểu thư, tôi tên là Hạ Xuân. "Hạ Xuân có chút xấu hổ cùng khẩn trương tự giới thiệu. Thật tình không biết Tần Thi so với nàng còn xấu hổ khẩn trương hơn. Dù sao, người ngoài nghề nghe không ra, nhưng Tần Thi có thể nghe ra được, kỹ thuật cầm của Hạ Xuân rất tốt. So với nàng tốt hơn, đây cũng là vì sao vừa rồi nàng sẽ nói ra tên của mình.
  • ……
  • Mộc Quỳnh đang muốn nhìn thì phát hiện mọi thứ trước mắt bắt đầu mơ hồ.
  • Không có mùa xuân và Tịch Trăn Khung, cũng không có Tần Thi và Lạc Cửu Trần. Hết thảy trước mắt bắt đầu trở nên quen thuộc, ánh mắt Mộc Quỳnh chớp chớp, mới thấy rõ ràng, đây không phải là đại hắc động lúc trước mình cùng Cửu Vũ vượt ải sao?
  • Lần đó bọn họ gặp trận pháp, Mộc Quỳnh còn nhắc nhở Cửu Vũ, không nghĩ tới cuối cùng mình cũng trúng chiêu.
  • Ngẫm lại chuyện mình nhìn thấy, ngẫm lại mình hiện tại đang lấy thân phận Tịch Trăn Khung tiểu thư mà sống, Mộc Quỳnh luôn cảm giác có chỗ nào là lạ.
  • Cửu Vũ đâu? "Mộc Quỳnh nhìn chung quanh một chút, ảo cảnh đã không biết bị ai phá hư, nhìn trình độ phá hư kia, chỉ sợ người nọ tu vi không ít.
  • Mộc Quỳnh âm thầm líu lưỡi, cũng không biết người nọ là ai, lợi hại như vậy, nhưng một hồi đừng để cho ta gặp phải. Mộc Quỳnh cách không hô một tiếng, "Cửu Vũ!
  • Nghĩ thầm một người Lạc Cửu Trần lợi hại như vậy, sao đồ đệ lại phế vật như vậy? Ta cũng hoài nghi hắn có phải hay không đối với đồ đệ này có tâm tư gì.
  • Ai u ta sát! "Cửu Vũ ở một trận pháp khác đang cao hứng, bị người ta gọi như vậy, mật cũng vỡ. Ai? Ai không biết tốt xấu như vậy, lại dám quấy rầy ta lúc ta nhìn mỹ nữ! Gan lớn! Đi ra để bổn thiếu gia đánh một trận.
14
Tri âm khó tìm ta may mắn