Cô tôi là hủ nữ trong giới / Chương 7: Xin lỗi thành hoạ?
Cô tôi là hủ nữ trong giới
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Chỗ này, là chỗ quái nào thế?
  • Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Em cũng không biết nữa...
  • Hạo Bân hét lên, Mỹ Khánh run sợ. Cả một không gian tối đen như cuộc đời của thằng tác giả bao trùm lấy họ.
  • Rốt cuộc thứ không gian hoang ảo này từ đâu đến, hay là từ ai tạo ra để vây giữ họ vào trong, với mục đích xấu xa nào đó?
  • - Mấy tiếng trước -
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    Này Xấu Xấu Bẩn Bẩn à, lúc nãy mày làm sao thế?
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    Đàn em Dương là học sinh mới đó, sẽ rất nhạy cảm nếu có người làm lơ mình luôn.
  • Chu Tế Thịnh trách móc bạn thân như thể cảm thấy khó xử thay Quế Kim Nguyễn và Dương Mỹ Khánh, bởi cái hành động bỏ đi của anh hồi vừa rồi.
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Có sao hả? Yếu đuối thế tao cũng không muốn tiếp.
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    Mày đúng là, mấy cái bài kiểm tra có quan trọng hơn sự tôn trọng dành cho người khác không?
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Lo xem qua bài đi, lát tao không cho chép nữa đâu đấy.
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    Kuto, mày cũng ghét tao luôn đấy à?
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    Tao thấy từ lúc tao come out đòi theo đuổi anh Nguyễn đến giờ, mày cứ khác khác... Mày, kỳ thị phải không?
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Cái đó không liên quan.
  • Tùng tùng tùng!
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Trống vào rồi, để tao yên tĩnh...
  • Anh cứ hết mực lảng tránh các câu hỏi của hắn? Tự bản thân anh thấy mình lạnh lùng, còn người khác lại nhìn anh là thằng hề trẻ trâu đấy.
  • Chu Tế Thịnh có chút buồn nhưng không nỡ giận. Hắn biết từ trước, Hạo Bân không mấy nhìn nhận cộng đồng người đồng tính. Biết anh là trai thẳng, cũng không nên nhìn người cong bằng ánh mắt khác thường như vậy chứ! Hắn đã sai lầm khi tin tưởng anh sẽ thông cảm cho người bạn thân là mình sao? Nên thất vọng hay hiển trách Hạo Bân quá thiện cẩn?
  • Hắn chịu rồi, anh thấy thằng nhóc như Mỹ Khánh liền cho rằng người ta cũng thuộc dạng người đó mà chê cười sao? Tên này, hắn không ngờ một người lầm lì như anh lại quá đáng đến vậy đấy!
  • Đó là suy nghĩ duy nhất mà Chu Tế Thịnh có thể nặn ra để giải đáp cho tên đầu đất, EQ thấp nhà anh đã có hành động không nên làm với đàn em.
  • Thật chất thì anh không có buồn cười đến mức vậy. Nguyên nhân sâu xa nằm ở cây bút cảm ứng hồng ngoại anh sáng chế có trục trặc...
  • Kỳ thị à? Không có, là hạnh phúc của người khác sao Hạo Bân phải đứng ngoài xỉa móc cái gì chứ? Anh không muốn thừa nhận là mình ủng hộ mọi người tìm thấy tính dục thật của bản thân, thậm chí còn khá vui khi nghe thằng bạn thân ế đã tìm được đối tượng.
  • Nhưng xem ra dày công nghiên cứu, mày mò mấy tháng trời để làm ra cây bút... Một phút quan tâm thái quá nó lại làm mọi người không vui.
  • Nghe Chu Tế Thịnh nói sự tôn trọng người khác đối với anh lại không bằng mấy cái bài kiểm tra năm nào cũng làm. Bùi Hạo Bân nhận ra lỗi của mình rồi, anh không phải là người trọng vật hơn bạn mà.
  • Trống vào giờ đúng lúc, nhưng bây giờ xấu hổ quá, anh làm bộ làm tịch làm giá nốt mười lăm phút đầu giờ để tập trung thôi được không?
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Ê...
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    "Sáng mày chưa được ăn đồ cô Út nấu, tối có muốn qua làm bát cơm không?"
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    "Anh họ tao cũng đi."
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    Vãi nồi, thật hả!
  • Như mọi khi, anh làm xong bài sẽ ghi đáp án ra nháp rồi chuyển cho thằng không bao giờ học là hắn chép.
  • Nhận được tờ giấy không lường trước, đọc được dòng cuối anh bí mật viết cho hắn nữa! Thanh niên đang suy bỗng chốc mắt sáng lên, vui trở lại.
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    "Không đi sao được, lần này tao sẽ ăn hết đồ của chị Hằng Nga nấu không chừa phần mày luôn!"
  • Hắn quay sang anh, nhấp môi khẩu hình miệng nguyên văn như trên.
  • Hạo Bân mỉm cười gật một cái rồi chỉnh sửa cái bút của mình tiếp.
  • Thế là lời xin lỗi ngầm đến với thằng bạn có vẻ ổn. Còn hai người kia, anh sẽ từ từ tính sau.
  • Vì ngoài Chu Tế Thịnh thích ăn nhiều ra, cặp đôi tép khô đó chắc là cũng chỉ ăn như mèo nên một bữa ăn thì chẳng đáng là bao nhỉ?
  • Cũng tại cái bút không có tích sự này hại mình biến thành người vô cảm, đắc tội với đại não thông minh quá, tối nay về tao sẽ cải tiến lại mày!
  • Hạo Bân said
  • ...
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    Nè Bẩn-chan, mày có mời bổn công tử thật không đó? Sao vẫn cau có khó chịu với cả thế giới quá vậy?
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    Ai đắc tội mày à? Thế thì nói tao đi đập nó chứ đừng có giận cá chém thớt thế này!
  • Đèo anh trên xe mà hắn cứ than thở, thật là hắn vẫn cứ nghĩ mình bị bạn thân kỳ thị nên tiếp xúc với anh cũng khổ sở lắm.
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Không được rồi tao để quên đồ, mày cứ về trước tao tự quay lại lấy.
  • Chu Tế Thịnh
    Chu Tế Thịnh
    Hả? Cẩn thận như mày mà cũng quên đồ nữa hả? Há anh Nguyễn kìa, thế thôi xuống đê, đèo cái cục khó chịu như mày tao cũng mềm tay lái.
  • Nghe anh nói như vậy còn nhảy khỏi con Kawasaki Ninja H2R của mình, lại thấy ghệ phía trước nên Chu Tế Thịnh mặc kệ anh như lời anh nói luôn.
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Hôm nay em trực nhật à?
  • Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Anh... Anh, em tưởng anh về rồi?
  • Biết Dương Mỹ Khánh là bạn của anh họ, Bùi Hạo Bân cũng tính mời cậu tới dùng cơm. Nhưng Mỹ Khánh vừa phải ở lại đến phiên trực nhật, nhà lại còn xa nên chỉ có thể từ chối.
  • Anh lại lỡ gọi báo xuất cơm cho cô Út rồi, mấy thằng con trai sức dài đương nhiên có thể ăn thay phần cậu, nhưng anh vẫn cảm thấy mình nên xin lỗi thiếu niên này càng sớm càng tốt.
  • Thế là bây giờ anh mới có mặt ở đây, giúp cậu một tay coi như tiền bối hướng dẫn người mới.
  • Cũng lạ thật, mới vào học đã bị phân công trực nhật. Lúc này lại chỉ có một mình cậu?
  • Bị bắt nạt à? Là trực nhật thay sao?
  • Cũng phải, khí thế cậu toát ra luôn làm người ta không thể yêu thích từ cái nhìn đầu tiên được. Chỉ thấy Dương Mỹ Khánh được Quế Kim Nguyễn bám lấy chứ không đi chung với bạn bè cùng trang lứa là hiểu cậu không có bạn mấy rồi.
  • Một người cô đơn như vậy mà anh lại nỡ vô tình lướt qua sao?
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Để... Để tôi giúp cậu một tay.
  • Thấy Bùi Hạo Bân quay lại trường, còn chạy đến chỗ mình hỏi han làm Mỹ Khánh đang quét hành lang cũng giật mình lắm. Cậu cầm chắc cây chổi không biết nên phản ứng gì tiếp theo thì anh mở lời muốn giúp, còn chạm vào cây chổi trong lòng cậu nữa.
  • Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Dạ không, em tự làm được ạ!
  • Dương Mỹ Khánh đỏ bừng mặt, giữ vững cây chổi hơn nữa. Ai lại để đàn anh vào dọn dẹp giúp mình như thế được? Phải kính trên nhường dưới, việc này anh nên nhường cậu thì hơn.
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Không sao đâu, tôi cũng đang rảnh.
  • Nói rồi anh quay lưng đi xách xô nước lại tưới cây. Tốt nhất đừng lằng nhằng học sinh mới à, cậu mà từ chối cơ hội được đỡ đần này thì không có lần hai đâu.
  • Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    À anh ơi, mình chỉ cần tưới cho hàng cây được phân công của lớp mình thôi đúng không? Lớp... Lớp em ở góc bên này ạ.
  • Ủa, rõ ràng dưới chậu cây này cắm biển "Chi đội 10-A" mà, cắm nhầm à hay cậu này học lớp khác?
  • Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Dạ cô bảo biển đó cũ rồi đang đặt một loạt cái khác để phân lại sau.
  • Nghe vậy Bùi Hạo Bân mới "à" một cái rồi cầm xô lướt qua bên này tưới tước.
  • Chẳng mấy chốc học sinh và giáo viên trong trường đã ra về hết. Dù có là trường trung học phổ thông chuyên, lao công cũng chỉ lác đác vài người làm những ngày nghỉ. Còn việc quét dọn là để học sinh mỗi lớp tự ý thức.
  • Trời hôm nay tối nhanh hơn bình thường thì phải, mùa thu ở thành phố thường thường phải đến bảy giờ tối trời vẫn còn xanh đậm tím đậm.
  • Hai anh em mỗi người một việc làm đã xong, mấy quán ăn vặt vẫn còn mấy quán chưa đóng cửa nên anh giao việc cất đồ cho cậu để mình đi mua thứ gì đó nhét bụng cho cả hai còn có sức đi về.
  • Lúc quay lại thì toàn trường vắng tanh vắng ngắt, đèn ngoài sân cũng đã được bác bảo vệ bật lên. Lâu lâu có đợt gió lạnh lại thổi bay lá cây xuống sân trường, cũng mặc kệ thôi lẽ lại quét lại, mà sân trường có phải của riêng bọn này đâu?
  • Anh chui vào lớp cậu thấy cậu đang dọn sách vở của mình, nhìn thấy anh vẫn còn đợi mình Dương Mỹ Khánh nở một nụ cười tít mắt mặc mồ hôi đu trên lông mi dài như con gái.
  • Chớp chớp.
  • Đèn trong lớp như sắp quá hạn sử dụng mà nó không sáng ổn định được. Bác bảo vệ ban nãy thấy lớp này chưa khoá cửa nên vào nhắc xong cũng đưa chìa khoá cổng dặn dò hai người và về trước.
  • Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Dương Mỹ Khánh (Kirli)
    Tự... Tự nhiên em buồn vệ sinh quá, hay... Hay là anh chờ em, đi cùng em nốt lần này nha?
  • Nói anh không sợ chứ cậu bé sợ, không đến mức sợ tè ra quần nhưng cũng vì làm mệt khát nước, được anh mua cho chai nước mát thì tu một hơi hết sạch nên bây giờ có phản ứng rồi.
  • Thế là, có chùm chìa khoá trong tay anh đưa cậu đi nhà vệ sinh.
  • Cái lùm mía, mở được khoá cửa ra thì nhà vệ sinh lại không phải nhà vệ sinh!
  • Y như là lối thoát hiểm của trường đứng ngụy trang ở đây vậy đó, mở ra là đi ra khỏi trường luôn.
  • Thấy không ổn anh đánh liều, rảnh rỗi đi mở tất cả các phòng học cũng như phòng giáo viên để tìm nhà vệ sinh cho cậu nhưng tất cả như nhau???
  • Mắc cười quá, cả hai chưa già mà trời tối một chút đã quáng gà rồi sao? Rồi thì anh với cậu đến cửa cuối cùng không cản được sự tò mò mà bước vào!
  • Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Bùi Hạo Bân (Kuto)
    Chỗ này, là chỗ quái nào thế!?
14
Chương 7: Xin lỗi thành hoạ?