Tối hôm ấy, Hiếu Thiên một hai đòi bằng được anh trai đút ăn cho mình. Cậu bắt anh Thuận phải đút từng muỗng bánh kem cho cậu ăn. Nói đúng hơn là Thiên lấy cái cớ đó để cho anh Thuận phải nén ở lại lâu hơn, vì cậu chưa thể di chuyển về nhà của mình với anh được, bàn chân cậu vẫn còn rất đau.
Đến 8 giờ tối, đã đến lúc Thuận cần phải về nhà, định đứng dậy rời đi thì bị thằng nhóc to xác nắm lấy áo.
Hiếu ThiênỞ lại một chút nữa đi mà
Chính ThuậnKhông được, ở nhà người khác đến khuya quá là bất lịch sự, còn phải để bác Kim nghỉ ngơi chứ
Hiếu ThiênHay là anh đưa em về đi
Chính ThuậnCái gì? Giỡn với anh hả, đừng nói là em bắt anh cõng cái thân to xác của em như vậy để về nhà nhé
Thiên thở dài, cậu bĩu môi đầy vẻ giận dỗi
Chính ThuậnKhi nào lành vết thương hãy về, lúc đó hãy mang chút quà biếu bác Kim để cảm ơn bác ấy
Thuận rời đi, khi sắp ra khỏi cửa phòng thì cậu em Hiếu Thiên chợt lên tiếng
Hiếu ThiênKhi nào về nhà, em hứa sẽ thật ngoan với anh, không hành xử như vậy nữa
Thuận nghe xong, anh trao cho Thiên nụ cười ấm áp rồi gật đầu. Anh đưa tay tạm biệt em ấy rồi rời đi
Hoàng hôn dần đi xuống kéo theo một màu đen xám xịt, những ánh đèn điện bắt đầu được bật sáng lên, chiếu rọi qua các nhánh cây nhỏ nhắn tỏa xuống mặt đường
Nhã Giang tiễn Chính Thuận rời đi, cô đi bộ cùng cậu ấy trên con đường thẳng tấp, xung quanh trồng nhiều cây xanh mát rượi
Chính ThuậnCảm ơn, phiền cậu chăm sóc em trai giúp tớ vài bữa nữa thôi, tớ hứa sẽ đền đáp cậu bằng việc khác
Nhã GiangĐược, bất cứ khi nào tớ muốn đều có thể bảo cậu giúp tớ để trả ơn nghĩa này nhé
Tới nơi, Chính Thuận rẽ vào con đường đi thẳng về hướng nhà mình, không quên chào tạm biệt cô bạn Nhã Giang
Chính Thuận đã chơi thân với Trung Hải- em trai cô từ năm cấp 1. Giang đặc biệt rất ấn tượng vì sự trưởng thành của cậu ấy. Một tay cậu ấy nấu cơm, làm việc nhà, và cả chăm sóc em trai. Hiếm khi cô thấy có một người con trai nào siêng năng, nhẹ nhàng, giàu tình cảm, dịu dàng và hơn hết sống rất có tình nghĩa như vậy. Luôn luôn mang ơn người khác, miệng hay cười thân thiện giống Hiếu Thiên, chỉ là trông Thuận có phần chính chắn hơn thằng nhóc ngây ngô kia,Thuận có nụ cười ấm áp còn Hiếu Thiên lại có nụ cười hồn nhiên, dễ thương. Và quan trọng là hai anh em nhà họ đều trái ngược Trung Hải- một đứa lầm lì, ít nói, trầm tính và có phần hơi cọc cằn khiến Giang rất khó để gần gũi
Thú thật, Nhã Giang đã từng thích thầm Chính Thuận bởi tính cách quá tốt đẹp và có ngoại hình mềm mại, ưa nhìn. Nhưng cô thấy rằng Thuận lại quá quan tâm việc học, hầu hết thời gian đều dành cho học bài vở. Ít khi tự động bắt chuyện với bạn bè xung quanh, chỉ khi có ai đó chào hỏi thì mới xã giao vài ba câu. Nếu học xong thì cậu lại dành thời gian chăm sóc em trai. Nhiều bạn nữ đã rất ghen tỵ với thằng nhóc Hiếu Thiên vì được nuông chiều đến như vậy. Dần dần, Giang không muốn ảnh hưởng đến chuyện học hành của Chính Thuận nên đã quên béng đi chuyện đã thích cậu. Vả lại Thuận lại có quá nhiều bạn nữ theo đuổi nhưng cậu lại từ chối khéo léo để họ không tổn thương, Giang nghĩ mình cũng như bao người họ thôi nên không mơ mộng nữa
Bỏ qua chuyện ấy, cô quay đầu lại hướng về nhà mình. Cô đi dọc trên vỉa hè, ngắm nhìn các ánh đèn, lỡ đâu vài ngày nữa Giang sẽ không còn yên ổn với sự việc video kinh hoàng ấy, tích cực thoải mái được lúc nào thì hay lúc đó
Bỗng, Giang nghe một giọng hát phát lên đâu đó từ phía xa xa, âm thanh trong trẻo, dễ nghe, êm dịu đã thu hút và kêu gọi bước chân của Giang di chuyển về hướng ấy. Giọng hát hay một cách khó tả, nó ngân nga cao vút như tiếng sáo. Là giọng của con gái, Giang chắn chắn điều đó
Cô tò mò tiến lại gần tiếng hát đó để xem nó phát ra từ đâu. Trước mặt cô là một cái hồ, ánh trăng chiếu lên mặt nước tĩnh lặng. Cảnh tượng đập vào mắt Giang thơ mộng lạ thường. Ở mỏm đá gần hồ nước ấy có một cô gái trạc tuổi Giang đang hát nghêu nga, một bài hát Giang chưa từng nghe qua
Ca khúc ấy vang lên trong màn đêm, như tiếng gọi từ trời, khiến Giang say sưa lắng nghe
"Có một người luôn như thể chờ tôi về nhà. Có một người vì tôi mà bôn ba ngoài kia"
Ngưỡng mộ với tài năng của cô ấy, Giang liều một phen thốt lên
Nhã GiangNày cậu dì ơi, hát tuyệt quá!
Cô gái ấy quay lại, phản ứng có phần bất ngờ, vẻ mặt như muốn hỏi Giang là ai. Nhưng sau một giây, cô gái ấy lại nở nụ cười
"Cảm ơn cậu!"
Nhã GiangCậu sống gần đây à?
"Có thể xem là như vậy" cô bạn ấy đáp
Giang chợt nhận ra điều gì đấy. Nhìn cô bạn này có nét rất quen thuộc nhưng Giang không nhớ rõ
Cô bạn ấy trả lời: Trúc Trà
Trúc TràKhông nhận ra tớ à?
Giang im lặng suy nghĩ, khuôn mặt đăm chiêu như đang cố gắng nhớ lại
Trúc TràLà bạn học cùng lớp với cậu đấy
Lúc này Nhã Giang đã chợt nhớ ra, Trúc Trà là cô bạn ngồi cuối lớp. Vì Giang mới nhập học chưa được một tuần nên chưa nhớ rõ hết mặt mũi của mọi người
Nhã GiangXin lỗi, thông cảm cho tớ, chưa nhớ hết được ai trong lớp cả
Trúc Trà mỉm cười gật đầu, nụ cười ấy đẹp như một thiên thần, nhưng nó lại có phần vô cảm. Đôi mắt to tròn, long lanh như vì sao trên trời, khóe miệng khi cười có xu hướng cụp xuống làm tăng thêm phần thanh thoát của Trúc Trà, tóc dài đến nửa tấm lưng, được uốn cong từng sợi
Trúc TràCậu muốn nghe tiếp nữa không?
Giang gật đầu, vẻ mặt mong chờ được nghe giọng hát trong trẻo của cô bạn ấy
Bài hát tiếp tục được ngân nga đầy tâm trạng
"Có một người luôn như thể chờ tôi về nhà. Có một người vì tôi mà bôn ba ngoài kia
Khổ! Một người đi rồi
Chỉ còn hai người ở lại
Tựa nhau sống qua ngày
Một kiếp sống lầm than
Mẹ đành đi bước nữa
Để tôi sống tốt hơn
Một "Ác quỷ" dạng người
Vào đêm trăng định mệnh
Ước được đi theo bố
Nhưng không thực hiên được
"Ác quỷ" bắt lấy tôi
Làm tôi nằm bất động
Tôi được sống dưới sông
Nơi vô cùng lạnh lẽo
Mẹ tôi đâu có biết
Tôi cô đơn thế nào"
Âm điệu bài hát nghe có phần ma mị đến rợn người, nhưng không biết vì sao nó lại thu hút đến thế. Khiến Giang phải nhắm mắt say sưa hưởng thức không tài nào thoát ra được.
Giang tặng cho Trúc Trà một tràng vỗ tay đầy hứng khởi
Trúc Trà mỉm cười, đôi mắt long lanh nhíu lại, Giang cảm thấy như có giọt nước mắt từ khóe mắt của cô ấy.
Trúc TràCậu muốn biết câu chuyện đằng sau bài hát nghĩa là gì không?
Nhã GiangThế á? Còn có ý nghĩa nữa à?
Nhã Giang nhìn vào màn hình điện thoại. Đã 9h tối, cô không có thói quen đi ra khỏi nhà vào ban đêm như vậy.
Nhã GiangHôm khác chúng ta sẽ gặp lại nhé, giờ tớ cần về nhà
Trúc Trà gật đầu, vẫy tay tạm biệt đáp lại với Giang
Giang đi chập chững qua các mỏm đá, né khỏi các nhánh cây để đi lên vỉa hè, rồi một lút sau bóng cô mất hút
Những bước đi ấy Giang không biết rằng cô đang trên con đường đi đến địa ngục. Nơi mà con người sẵn sàng trù dập vào bạo lực nhau đến chết...