Bi Kịch Đêm Trăng / Sinh Mệnh Của Cánh Chân
Bi Kịch Đêm Trăng
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Câu chuyện như thế nào?
  • Trúc Trà
    Trúc Trà
    Bí mật thú vị lắm, cậu muốn nghe không?
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Muốn chứ
  • Trúc Trà ngước lên nhìn bầu trời. Giang ngồi bên cạnh và ngước nhìn lên theo, dáng vẻ lúng túng
  • Bằng chất giọng trong trẻo, Trúc Trà bắt đầu dẫn dắt Nhã Giang vào câu chuyện này:
  • "Câu chuyện này kể về cô gái cấp 3 có quãng thời gian không tốt đẹp là mấy, có thể coi như không khác gì địa ngục
  • Mọi người đặt biệt danh cho cô là "Cá" bởi nhà cô kinh doanh đánh bắt buôn bán cá biển. Gia cảnh không khá lắm, được tính vào sổ nghèo. Cũng vì thân thể hay tiếp xúc với những thứ ấy nên người ngợm của bạn Cá lúc nào cũng hôi hám
  • Vào lớp không ai chơi với Cá hết, họ khinh chê và né tránh cô, có người còn cười nhạo khinh bỉ vì mùi hôi phát ra trên người. Giờ giải lao một đám xúm lại, họ nói cô là con nhỏ chợ cá, hôi như mới nằm từ bãi cá đi lên. Cá buồn tủi thân quá nên đành trốn vào gốc cây nơi khuất của trường mà khóc dưới ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá
  • Bạn "Thỏ" đi đến trước mặt đưa khăn giấy cho Cá lau nước mắt. Từ hôm ấy, Cá và Thỏ dần dần trở thành bạn tốt với nhau. Thỏ tên như thế vốn dĩ vì ở nhà mọi người thường hay gọi cô như thế. Thỏ và Cá chơi với nhau rất hạnh phúc. Lúc nào Cá bị bắt nạt Thỏ cũng đều chen vào giúp hết. Vì có tình bạn nên Cá sinh ra động lực học hành, cô được học sinh giỏi đứng thứ 3 trong lớp. Biết như thế, bọn chúng ghen ghét, sinh lòng đố kỵ với Cá. Lúc Cá không có mặt ở đấy, chúng lén lấy giấy khen trong hộc bàn mà Cá đứt ruột học hành để có được, chúng xé thành nhiều mảnh rồi lấy băng keo dán lại. Nói với Cá rằng là vô tình làm như thế. Chỉ có chó mới tin chuyện đó, Cá uất ức khóc nức nở mà không làm gì được, bao nhiêu công sức để dành khoe bố mẹ.
  • Hôm đi dã ngoại, mọi người đều chụp hình kỉ niệm, khi Cá đi đến thì bọn họ thay đổi bộ mặt từ vui vẻ lúc nãy sang khó chịu. Nói rằng nếu Cá vào chụp thì chúng sẽ bỏ đi không chịu chụp. Cá nghe xong tủi thân quá nên chạy đến chỗ ghế đá nơi khuất người ngồi buồn bã. Sau một lúc có cả đám bạn đi đến bao quanh Cá, thái độ của bọn nó hơi ngạo mạn.
  • Cá có phần sợ sệt hỏi họ định làm gì cô. Một tên con trai tên Khánh Hưng giật lấy chiếc cặp sách của Cá rồi trút hết đồ đạc xuống mặt đất. Tên con trai đứng kế bên giữ lấy Cá, không cho cô phản kháng.
  • Ở đây có đến bảy đứa tụ tập ức hiếp cô. Một con nhỏ nhặt lấy quyển sổ nhật kí rơi ra từ cặp của Cá. Cá thấy điều đó thì rất tức giận, cô vùng vẫy nhưng không làm gì được. Con nhỏ đó tát vào mặt Cá một cái bốp khiến cô nín khóc im bặt.
  • Nó lật quyển sổ nhật ký ra và đọc từng trang chữ:
  • - Tim tớ bỗng lệch nhịp vì từ ngày biết đến cậu, Tấn Phúc
  • Nghe xong cả đám cười ha hả đến mức suýt té ngã
  • Quay về trước đó- cái ngày mà Cá quen được Thỏ, khi tan học, Cá định về nhà. Phúc đã đưa bức thư tình cho Cá, cậu ngại ngùng bảo Cá hãy đọc nó và cho cậu cơ hội [Phúc là nhân vật xuất hiện ở chương 3]
  • Cá bối rối nhận lấy về đọc. Đêm đấy, trái tim của cô đã xao xuyến, Tấn Phúc tỏ tình với cô. Đáp lại với tấm chân tình đó, Cá gửi lại bức thư cho Tấn Phúc, hằng ngày cả hai hay lén lút mọi người vắng vẻ thì lại đưa thư cho nhau. Cá không biết rằng đó chỉ là trò đùa vui của Tấn Phúc, hắn cược với mấy thằng bạn sẽ quen được Cá trong vòng 14 ngày. Mỗi bức thư Cá gửi, hắn đều cho mấy thằng bạn cùng đọc với giọng cười khinh bỉ đến cùng cực, cả đám xem tình cảm của Cá như một trò cười
  • Và rồi chuyện này đến tay người yêu của Tấn Phúc. Cô nổi cơn lôi đình kêu bạn bè tìm hiểu cho bằng được cái con nhỏ đã có ý định cướp bạn trai của cô. Mới biết được thông tin rằng người cô tìm là Cá. Cô tức nghiến răng, không nghĩ rằng con nhỏ nghèo hèn hôi hám như vậy lại dám lên mặt khiêu chiến với cô bằng cách tỏ tình với Tấn Phúc. Cô ghét Cá đến mức xé giấy khen của Cá, rồi lại dán băng keo mà bảo rằng "mình vô tình". Hôm đi dã ngoại, cô hẹn một đám đi đến vây quanh Cá, chính là ngày hôm nay. Khoảnh khắc mà Cá bị lấy cuốn nhật kí, kẻ đọc to rõ từng câu chữ trong Nhật Ký của Cá chính là người yêu của Tấn Phúc
  • Đọc hết từng trang này đến trang khác khiến Cá vô cùng xấu hổ trước đám đông. Cô dùng hết sức lực mà thoát khỏi vòng tay mấy đứa con trai chạy đến giành lại cuốn sổ nhật ký. Bạn gái của Tấn Phúc tức giận đạp thẳng vào bụng của Cá khiến Cá ngã mạnh xuống mặt đất, đôi chân bị đỏ rát
  • Cô ta nói: Tao ghét nhất là mấy đứa trơ trẽn lên mặt với tao như mày, đã nghèo mà không biết thân biết phận hả, còn định cua bạn trai của người khác hả. Sau này chắc mày làm mấy con nhỏ phục vụ trong bar ấy nhỉ?
  • Cá lắc đầu lia lịa: tôi không biết gì hết, tôi không biết Tấn Phúc đã có...
  • Chưa đợi Cá nói hết câu, cô ta tạt xô nước vào người của Cá khiến nguyên thân thể của Cá ướt sũng.
  • Cô ta lớn tiếng: Mày còn nhắc đến tên Phúc hả, mày đừng bao giờ mà bén mảng đến cậu ta nữa!
  • Nói rồi, cô ta quăng chiếc thùng mới tạt nước vào Cá. Bọn chúng thỏa mãn rời đi bỏ lại Cá tự ôm chính bản thân mà lạnh toát, cô khóc không thành lời. Giá như cô không nghèo thì tốt biết mấy, giá như cô có tiếng nói thì đã không bị bắt nạt đến như vậy...
  • Cá đã từng nghĩ đến chuyện tự tử đến hàng trăm lần nhưng cô vẫn còn nghĩ đến Thỏ. Thỏ vẫn hay quan tâm cô, hay mang bánh cho cô ăn và dẫn cô về nhà chơi. Thôi Cá ráng sống cũng được, ít nhất vẫn còn tia hi vọng...
  • Hằng ngày, Cá đều nuôi hi vọng sẽ học thật giỏi để sau này đổ đại học vào một trường danh giá cùng với Thỏ. Hai người sẽ có tương lai, sẽ có cuộc sống phía trước. Cá ước rằng Thỏ sẽ mãi mãi là bạn tốt của cô. Thỏ đã nói rằng nếu như ngày nào đấy mà Cá bỏ rơi Thỏ thì cô sẽ không tha thứ cho Cá đâu. Cá gật đầu giữ lời hứa
  • Vào đêm trăng tròn vằng vặc. Cả lớp cắm trại ở trường qua đêm không về nhà, ai đấy đều bắt tay dựng lều trại. Xong xuôi, Cá rủ Thỏ đi dạo ngắm trăng nói chuyện phiếm. Thỏ định gật đầu thì đám Khánh Hưng và cô người yêu của Tấn Phúc đi đến. Cô ta nói với Thỏ rằng hãy đi chơi với bọn cô ta, đừng chơi với Cá, chả có ai chơi với nó cả. Thỏ bối rối từ chối khéo, cô không muốn Cá bị tổn thương.
  • Cô người yêu của Tấn Phúc giở trò nói với Thỏ rằng: Cậu sao thế? Xong nhiệm vụ rồi cơ mà, bây giờ cậu đâu cần theo dõi nó nữa đâu mà phải chơi với nó
  • Thời gian qua Thỏ chỉ giả vờ tiếp cận với Cá để theo dỗi hành tung mà báo cáo cho cô ta thôi sao. Không thể như vậy được, Cá không tin chuyện đó, chắc chắn là không phải
  • Thỏ phản bác: Cậu nói gì thế? Tớ theo dõi cậu ta khi nào?
  • Cô ta đanh mắt lại: Đừng nói là cậu muốn phản nhé? Cậu muốn mọi người đối xử với cậu như con nhỏ này lắm à
  • Cô ta nói xong thì liếc nhìn qua Cá như muốn ám chỉ cậu ấy
  • Cá không chịu được, cô nắm lấy cánh tay thỏ, nói : Cậu nói với họ đi, cậu đâu làm điều gì sai đâu?
  • Cô người yêu của Phúc bồi thêm lời đe dọa với Thỏ: Nói thật đi, chính cậu đã theo dõi nó cơ mà, bây giờ đang để bộ mặt nhân nghĩa gì thế hả?
  • Thỏ tuy biết cô ta nói dối, Thỏ không hề phản bội cá. Đứng trước áp lực của hai bên Thỏ không biết hành xử thế nào. Nếu bây giờ cô phản bội Cá thì bọn kia có lẽ sẽ tha cho cô. Nhưng nếu bây giờ cô theo phe Cá, chắc chắn cô sẽ không có kết cục tốt đẹp hơn Cá là mấy, có khi còn tệ hại hơn
  • Thỏ: ....
  • Cá lay cánh tay của Thỏ, vẻ mặt như sắp khóc, nói: Cậu nói gì đi, sao lại im như vậy?
  • Cô người yêu của Phúc thấy thế làm nhức đầu thì tức giận quát lớn, lấy tay xô vào người của Thỏ. Lực mạnh khiến Thỏ bị ngã ra khỏi đường, ngay đó một chiếc xe hơi chạy thẳng đến cán đứt một cánh chân của Thỏ, tiếng nhày nhụa của thịt bị đứt làm đôi vang lên trên màn đêm
  • Thỏ hoảng hốt gọi tên Cá nhưng bị Khánh Hưng và cô ta ngăn lại. Chứng kiến Cá đang nằm thoi thóp vươn bàn tay đến mình cầu cứu, Thỏ vùng vẩy để chạy đến giúp đỡ. Nhưng lực của Khánh Hưng đã cản Thỏ, hắn lôi Thỏ đi với vẻ mặt tái xanh, cô người của Phúc thấy thế cũng bỏ chạy
  • Mặc cá nằm thoi thóp cầu cứu trong vô vọng. Tiếng hét đau đớn thất thanh xé toạt màn đêm. Một cánh chân của cô bây giờ đang nằm rất xa cơ thể, cô bò lê lết cố gắng kêu Thỏ, chỉ mong được cứu giúp. Nhưng tiếc, Thỏ đã bị bọn kia kéo đi mất. Cá dần dần hết sức lực mà lịm đi, máu chảy đầm đìa. Cả hai đã mong sẽ cùng nhau học đại học nhưng bây giờ có lẽ không thể nữa..."
  • Trúc Trà kết thúc câu chuyện đầy đau thương và nước mắt ấy. Không biết rằng Nhã Giang đã nghe qua một câu chuyện thảm khốc đến như vậy. Chết một cách đau đớn không ai cứu giúp. Đúng thật là quá đau khổ
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Kinh khủng quá
  • Trúc Trà thở dài nhìn mặt hồ nước óng ánh
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Liệu bọn kia có bị trừng phạt không? Chúng phải bị trả giá chứ?
  • Trúc Trà
    Trúc Trà
    Không rõ nữa, câu chuyện chỉ đi đến đây là hồi kết rồi
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Nếu nói như vậy thì bất công cho Cá quá nhỉ, đáng lẽ ra bọn chúng nên bị quả báo
  • Trúc Trà
    Trúc Trà
    Cuộc đời này vốn dĩ có công bằng đâu? Những kẻ ác như thế bằng một cách nào đó mà sống lại rất hạnh phúc
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Chắc chắn bọn chúng phải trả giá thôi, chỉ là vấn đề thời gian
  • Trúc Trà không nói gì. Cả hai ngồi gần hồ nước, đưa mắt lên ánh trăng hình lưỡi liềm đêm nay
14
Sinh Mệnh Của Cánh Chân