Bi Kịch Đêm Trăng / Mặc Cảm Tội Lỗi
Bi Kịch Đêm Trăng
  • Điên thật rồi! Suy nghĩ đó là thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhã Giang. Sự việc ngày hôm ấy đã được ai đó quay lại toàn bộ, từ cảnh Giang đưa chiếc cặp ra uy hiếp Tấn Phúc.
  • Video này đã được lan truyền cho cả lớp, thậm chí đến tay cô Ngọc Yến. Bây giờ Nhã Giang mới hiểu được những gì cô giáo nói lúc sáng, những lời mắng ấy chính là đang nhắc đến Giang, tất cả mọi người trong lớp đã truyền tai nhau về video này. Giang đã mường tượng ra được lí do vì sao các bạn trong lớp trao cho cô cái ánh nhìn ác ý đó
  • Tráng của Giang nổi gân cuồng cuộn, máu chảy rần rần nổi cộm lên ngay thái dương, tay cô run run không thể tự chủ, mắt đỏ hoe ứa vài giọt nước, xém chút sẽ lăn ra bên má nếu Giang không kìm chế được
  • Nhanh chóng che giấu đi biểu cảm, Giang lấy tay lau nhanh đi nước mắt ứa đọng ngay đôi mắt của mình
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Giang, cậu vẫn ổn chứ...?
  • Hình ảnh kinh khủng ấy tái hiện lại trong đầu Giang không sai một tí, mọi người đã biết đến chuyện này của Giang. Tất cả dồn mạnh vào lòng khiến cô không thể nào bình tĩnh được, bây giờ cô đã hiểu được tâm trạng của Hiếu Thiên rồi, chính cô sẽ và đang sắp trải qua tâm lí đó.
  • Nhã Giang quay người bỏ chạy, cô sắp khóc mất rồi, chuyện ngày hôm ấy Giang không hề cố ý. Đó là tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, không phải lỗi của cô, mọi người sẽ nghĩ sao với cô về chuyện này, cả mẹ nữa nếu biết được. Hoặc nếu như video này lộ ra bên lớp khác thì sẽ kinh khủng đến mức nào. Chưa nói đến là toàn trường biết, Giang sẽ thành kẻ giết người. Đúng vậy, một nữ sinh giết người
  • Tại sao Giang lại phải dính vào chuyện này, tại sao không ai khác mà phải là cô.
  • Cô cứ thẳng tiến mà chạy, vô tình va vào một cô bạn nữ
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi
  • Giang cố kìm chế nước mắt nơi đông người này, cô không thể khóc trước mặt người khác. Đối với Giang, đó không khác gì là sự nhục mạ về lòng yếu đuối.
  • Giang trốn vào nhà vệ sinh, cô vào buồng và đóng cửa cái rầm. Ngồi lên nắp của bệ xí, cô không kìm lòng được mà khóc, đôi mắt ấy nhíu lại đẩy hết nước mắt tuôn ra, đôi môi cắn chặt
  • Đáng lẽ hôm đó cô không nên đuổi theo Tấn Phúc mới đúng, giờ mới xảy ra sự việc này. Giờ đây cô mới hiểu được cảm giác của Hiếu Thiên. Đúng vậy, phải đặt mình vào tình huống của người khác mới thấu hiểu được
  • Cô kìm chế tiếng khóc hết mức có thể, làm sao để nó không phát ra âm thanh. Sợ rằng khi ai đó vào sẽ bất chợt nghe được. Nhưng trớ trêu, nó cứ phát lên thút thít theo nhịp thở của Giang
  • Mỗi buồng vệ sinh đều có khe hở ở dưới. Ở buồng này cũng vậy, Giang chợt thấy đôi chân của ai đó đi đến rồi dừng trước cửa buồng. Nhìn vào kiểu giày, Giang nghĩ rằng người đó là một nữ sinh. Giây phút ấy khiến Giang đôi phần sửng sốt, lẽ nào có ai đó đã phát hiện cô khóc trong nhà vệ sinh.
  • Nữ sinh ấy đưa một tờ giấy trắng qua khe hở, rồi Giang thấy đôi chân cô bạn ấy rời đi. Tiếng đẩy cửa phát lên, Giang nghĩ rằng bạn ấy đã rời khỏi đây rồi
  • Giang nhặt tờ giấy lên, từng dòng chữ được ghi một cách nắn nót, nhìn vào là biết của con gái
  • "Đó không phải lỗi của cậu, đừng ân hận, hãy mạnh mẽ đứng lên! "
  • Đấy là nội dung của dòng chữ trên tờ giấy trắng ấy. "Là ai vậy?" Giang tự đặt cậu hỏi
  • Thấm thoát trôi qua vài phút, Giang lấy lại được bình tĩnh, chỉnh sửa lại tóc tai bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô tiến thẳng đến lớp học 11A5- Nơi bí mật của cô bị lan truyền. Bọn họ vẫn nhìn cô, Giang né tránh đi ánh mắt ấy. Đi đến ghế ngồi và ngồi xuống
  • Chợt lúc này, Giang nhớ đến chiếc kính vạn hoa của Lan Anh- thứ xúc tác đã khiến cho Tấn Phúc chết đi vĩnh viễn. Cô đã làm mất nó rồi, đáng lý ra cô không nên thấy nó trong cuộc đời này, chỉ vì cất giữ món đồ chơi mà xảy ra những chuyện kinh khủng như thế
  • Bỗng nhiên có một mảnh giấy vò nát bị quăng trúng vào sau gáy của Giang. Sự bàng hoàng đã khiến cô nhặt mảnh giấy đó lên. Không biết ai đã làm việc này, nhìn xung quanh bọn họ đều đang làm việc của riêng mình. Giang mở mảnh giấy bị vò nát. Đập vào mắt cô là những dòng chữ đỏ nguệch ngoạc. Nếu lúc nãy trong nhà vệ sinh là câu chữ thiết tha khích lệ thì lần này chính là những sự trù dập chửi bới
  • "Nhã Giang, mày là KẺ GIẾT NGƯỜI. Thứ khốn nạn, mày chết đi"
  • Bất giác lại một lần nữa Giang liếc nhìn xung quanh, cô không thể xác định được ai đã viết những thứ này.
  • Cô bóp chặt lại mảnh giấy khiến nó nhăn nhúm không còn nguyên vẹn, cất vào cặp sách. Lúc ấy, có một cậu nam sinh đã bước qua va vào người của Nhã Giang. Dường như cậu ta cố tình làm vậy, hoặc do sự nhạy cảm của con gái khiến cho những suy tưởng có đi hơi quá đà. Cậu ta vừa bước đi, đá mắt vào Nhã Giang. Đó chắc chắn không phải ánh nhìn lướt qua. Đó là cái ánh mắt tựa như nhìn đểu. Cứ như thế mà bước khỏi lớp. Nếu như ban nãy có lướt qua, Nhã Giang đã thoáng nhìn thấy bảng tên của cậu ấy, là Khánh Hưng. Dường như lớp này có rất nhiều thằng đàn ông kì lạ hơn cô nghĩ. Giang nghi ngờ rằng chính cậu ta đã quăng mảnh giấy vò nát vào người mình
  • Tối hôm ấy, Nhã Giang cùng Trung Hải được mẹ đón về nhà. Những lời hỏi thăm từ bà Kim đến hai đứa đều bị Nhã Giang nói dối. Bạn bè đều rất hòa đồng, thầy cô giáo lại nhiệt tình. Giang đã nói như thế, với vẻ mặt rất tươi cười. Cả Trung Hải cũng im lặng để chị hai hành xử như thế. Không ai được biết cô có điểm ý chí mạng về chiếc video kinh khủng ấy, bạn bè trong lớp là quá đủ rồi
  • Bà Kim lái xe đến nhà, Chính Thuận đã đứng chờ từ khi nào đó. Trên tay cậu cầm một giỏ sách, Giang bước ra khỏi xe tò mò hỏi
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Chính Thuận, cậu đến nhà tớ từ khi nào vậy ?
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Lúc tan học tớ đã tranh thủ mua một số bánh vị kem, rồi chạy sang nhà cậu.
  • Bà Kim chào hỏi với Chính Thuận rồi mở cổng nhà.
  • Chính Thuận nhờ Giang đưa đến phòng mà em trai cậu đang ở nhờ- là phòng của Trung Hải. Giang khẽ mở cửa, thấy Hiếu Thiên đang ngồi trên nền gạch lấy những cây bút màu vẽ lung tung trên tờ giấy trắng
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Hiếu Thiên à, em đang vẽ tranh à?
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Chị học về rồi à ?Ở nhà chán quá em chả biết làm gì
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Chả là... anh trai muốn vào thăm em một chút có được không ?
  • Đang chăm chú vẽ cho đến khi nghe câu nói đó của chị Giang, mặt Thiên liền biến sắc
  • Chính Thuận thận trọng bước vào phòng. Ngay lập tức mặt của Hiếu Thiên liền tái xanh, cậu hét lên thật lớn
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Chị Giang! Sao chị đối xử như vậy với em! Sao dám đưa anh ta tới đây!?
  • Cậu nắm lấy mấy cây bút màu rồi quăng về phía trước, cậu lui về phía sau, tay chọp được thứ gì thì cứ ném thứ đó. Mắt đỏ hoe sắp khóc, vẻ mặt mất bình tĩnh
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Tôi đã nói là tôi không hề có lỗi trong chuyện này, sao anh cứ đeo bám tôi thế hả?!
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Thiên à, em bình tĩnh lại đi, là anh trai em đây này!
  • Chính Thuận đã đợi đến giây phút này để em trai có thể bình tĩnh, cậu đã mua rất nhiều bánh mà em thích. Háo hức mà đứng trước nhà Giang kiên nhẫn đợi chờ, cho đến khi thấy cảnh tượng này
  • Hiếu Thiên mất bình tĩnh đến mức bật khóc, khuôn mặt nhăn nhúm đỏ ửng. Chính Thuận liền buông giỏ đồ ăn khỏi tay xuống mặt đất mà chạy đến bên Hiếu Thiên
  • Thiên kích động mà chống cự, cậu đẩy anh trai ra khỏi người mình
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Biến! Nếu anh chết thì đi chết một mình đi đừng bám theo cuộc sống của tôi nữa
  • Thuận nắm lấy hai tay của em trai để khống chế, trấn an Hiếu Thiên bình tĩnh.
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Anh xin em đấy, trở lại lúc trước có được không? Muốn gì anh cũng chiều hết!
  • Thấy hắn ta khống chế mình, Hiếu Thiên tức giận hét lên, tay chọp lấy cây kéo mà chém một đường vào mặt của Chính Thuận
  • Từ nãy đến giờ, Nhã Giang để cho Thuận xử lý, bây giờ thấy tình hình đi quá xa. Cô định chạy đến mắng Hiếu Thiên nhưng Thuận đưa tay lên ra hiệu ngăn lại,
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Đừng, cứ để tớ
  • Một đường bị xước dài bên má của Chính Thuận, máu rò rỉ như sắp chảy ra khỏi vết xước
  • Đến lúc này, Hiếu Thiên mới nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc, tay buông khỏi cây kéo rơi xuống nền gạch. Cậu cảm thấy đôi mắt đỏ hoe của anh Chính Thuận, khuôn mặt lo lắng đến đau lòng. Chính hành động ngăn cản Giang tới mắng cậu dù cậu đã làm anh bị thương chính là minh chứng cho việc anh Chính Thuận chính là anh trai của cậu, không hề là tên Tấn Phúc xấu xa kia đã giả mạo. Sự dịu dàng, ân cần, kiên nhẫn này chỉ có riêng anh trai mới đối xử với cậu như vậy. Đúng thật rồi, là anh trai cậu
  • Hiếu Thiên đơm đơm nước mắt, đôi mắt rưng rưng
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Anh hai à, em xin lỗi
  • Hiếu Thiên đưa tay qua cổ anh Chính Thuận, cậu ôm lấy anh trai của mình, nếu như người mà cậu làm bị thương là người ngoài thì chắc chắn họ sẽ tức giận mà mất kiên nhẫn, chỉ có anh Chính Thuận vẫn dịu dàng đến như vậy. Tay cậu bấu chặt lấy lưng anh, miệng cứ nói câu xin lỗi liên tục, nước mắt của cậu rơi lã chả ướt đẫm bờ vai của anh Thuận
  • Chỉ cần sự kiên nhẫn và dịu dàng sẽ hóa giải mọi sự hiềm khích. Chính Thuận đã nghĩ như vậy, và cậu đã đúng. Thuận lấy tay xoa đầu của em trai mình an ủi, tay còn lại xoa lấy tấm lưng em. Một cái thân to xác cao hơn Thuận những 5cm mà cậu vẫn phải dỗ khóc nó, vẫn phải nấu cơm cho nó, vẫn phải mua đồ ăn cho nó và nuôi nó hằng ngày
  • Tối hôm ấy, anh em nhà Chính Thuận đã được giải quyết, chỉ riêng Giang phải đối mặt với những thứ kinh khủng trong những ngày kế tiếp...
14
Mặc Cảm Tội Lỗi