Bi Kịch Đêm Trăng / Môi Trường Mới
Bi Kịch Đêm Trăng
  • Gian phòng ấm cúng chìm trong ánh sáng lập lòe của ngọn nến
  • được đặt trên chiếc bàn học ngay ngắn, gọn gàng. Nhã Giang ngồi trước chiếc bánh bông lan có thắp ngọn nến. Chỉ mình cô ngồi trong gian phòng này, đêm nay trăng sáng rõ vằng vặc. Chiếu gọi thấu vào gương mặt sáng sủa của cô bé tròn 17 tuổi, cũng coi như là độ tuổi gần trưởng thành. Nhà Giang chấp hai tay lại nổi nhắm mắt, trong lòng thầm nguyện ước. Sinh nhật của cô cũng chỉ có vỏn vẹn một mình cô tổ chức cho chính mình. Không một ai cùng tham dự hoặc ít nhất là gửi một lời chúc, kể cả gia đình. Chỉ mình có và chiếc bánh bông lan nhỏ được cắt ra đặt trên dĩa sứ. Ngày mai, Giang đã có cuộc sống mới, cô được chuyển đến trường nơi mà em trai mình đã học. Cô sẽ có bạn bè mới, môi trường mới và những thứ mới lạ Lúc này đã là 10h đêm, Giang mau chóng gối phần bánh còn thừa vào tủ lạnh và nhanh chóng lên phòng lăn vào chiếc giường mềm mại. Nơi cô cho là ấm áp nhất, đặc biệt là những lúc tủi thân mà khóc. Giang mau chóng nhắm mắt thiếp đi vào lúc nào mà không hay.
  • Hai giờ đêm, Giang tỉnh dây trên nền xi măng khô cứng. Xung quanh không
  • còn là căn phòng ngủ của cô nữa mà thay vào đó là một kiến trúc bị hoang tàn để nói không khác gì kết cục của một cuộc chiến tranh thảm khốc.
  • Không khí nơi đây lạnh một cách bất thường, nó len lỏi vào da thịt và thấu xương. Giang không biết vì sao lại lạnh đến thế, người cô run lập cập, Bồng có một thứ chất lỏng màu đỏ không xác định rơi lên cánh tay cô. Nhìn từ góc độ của người đang ngồi, Giang ngước mặt lên nhìn
  • Thứ trước mắt cô khiến cô kinh hãi đến mức nghẹn ngay cổ họng. Run sợ đến mức miệng không thể hét lên được như có thứ gì đó giữ chặt miệng cô lại. Cái bóng đen ngòm có hình hài như một con người nhưng không có mũi miệng. Chỉ có một đôi mắt trắng dã không có một cái tròng đen. Từ khóe mắt sinh vật lạ đó chảy ra các vệt máu lăn dài xuống cằm và rơi xuống đất lộp bộp. Đôi mắt trắng đó chảy càng lúc càng nhiều máu hơn, càng cháy chiếc đầu của nó rung lắc dữ dội theo từng nhịp. Càng lúc đôi mắt càng lộ rõ các mao mạch màu
  • đỏ. Cảnh tưởng kinh hoàng đó khiến Giang ngay lập tức đứng dậy để bỏ chạy Nhưng khi quay người lại, có một bóng đen y hệt đứng chắn đường cô. Mọi thứ bối đầu hỗn loạn khi xung quanh cô càng có nhiều bóng đen tiến dần tới. Đầu của con nào con nấy đều rung chuyển với lực rất mạnh.
  • Lúc này giọng nói của các bóng đen kia hiện dẫn lên. Tuy không có miệng mồm nhưng bằng cách nào đó giọng nói của chúng rất lớn như muốn xác toet màng nhĩ của cô.
  • Bọn chúng gào lên như heo khi bị lên bàn mổ. Từng câu chữ Giang nghe chữ mất chữ không
  • - Mày nên chết đi!
  • - Thứ không đáng sống!
  • Chúng liên tục nguyền rủa cô. Để rồi có một bóng đen lao tới bóp chặt vào cổ Giang. Cảm giác nghẹn ngay cuống họng, mất oxi là thứ bây giờ có đang phải đối mặt. Máu không đi lên được nào khiến vầng tráng cô nổi lên cách mạch gân máu. Mọi thứ như sắp tối đi trước mắt cô mặc cho tay chân vùng vẫy liên tục
  • Giang giật mình tỉnh dậy, trên trán và mồ hôi ướt đầm. Sau khi đính chính lại rằng đây là phòng ngủ thì Giang mới dám ngủ tiếp. Lần này cô kéo chăn chùm kín người, đó như một dấu hiệu sự tự trấn an bản thân. Từng nhịp thở phập phồng trên lồng ngực Giang nổi dẫn dà đưa cô vào giấc ngủ say.
  • Sáng hôm sau, Giang tự đón xe buýt đến trường. mông mị đêm qua cũng đã bị Giang sớm quên đi bởi sự háo hức đến trưởng. Cô mong đây sẽ là ngôi nhà mới cùng chứa chan những người bạn hòa đồng và tốt bụng không lâu để Giang chờ đợi, cô giác đã sớm đưa Giang đến nhận lớp và tự giới thiệu bản thân:
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Mình tên là Nhã Giang , rất mong sự giúp đỡ của các bạn
  • Nói rồi Giang đi đến chỗ ngồi trống kế bên một bạn nữ, câu ấy có đôi mài hỏi nhỏ, khuôn mặt bánh dày bầu bình và trắng trẻo, khuôn
  • miệng cũng nhỏ. Giang ngồi vào ghế và đặt sách vở xuống. Trong lúc lôi đồ dùng học tập. Giang đã vô ý làm rơi cây bút chì. Bạn nữ kia thấy thế liền cúi xuống nhặt ai ngờ va trúng đầu Nhã Giang vì cô cũng đang định nhặt lấy. Cả hai cười bối rối và sau khoảnh khắc đó bọn họ đã sớm trò chuyện với nhau. Giang biết được cô bạn nữ dễ thương ấy tên là Lan Anh . Ngày đầu tiên mới bước chân vào trường mới mà Nhã Giang đã có thể nhanh chóng làm quen với một người bạn đã là một niềm vui sướng lắm rồi
  • Giờ ra chơi cô đã cùng Lan Anh chơi cờ caro. Kết quả là cô lại thống Lan Anh đến tân 3 điểm
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Trời ơi cậu chơi giỏi thế
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Do tớ từng chơi qua với nhiều đối thủ cũng nên
  • Thú thật mà nói Nhã Giang không chơi cùng với ai. Giờ nào chán cô lại tự lấy giấy ra mà chơi caro một mình. Vì làm chủ hai bên nên cô sớm biết tình hình thế trận
  • Lạn Anh mắt sáng lên bỗng cất tiếng
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Cậu muốn theo tớ đến chỗ này không ?
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Nơi đó là gì ?
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Cứ đi theo tớ rồi biết
  • Nói rồi, Lan Anh kéo tay Giang ra khỏi lớp đi dọc theo các hành lang. Giang bị kéo đi đến mức còn không kịp thở, có lẽ vì sải chân của Lan Anh khá dài.
  • Đến nơi, Lan Anh khẽ đẩy cánh cửa phía trước để mở ra, cô dắt tay Giang vào trước sự ngỡ ngàng của cậu ấy.
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Chỗ này cậu thích chứ ?
  • Lan Anh
    Lan Anh
  • Giang lo ngắm nhìn xung quanh mà quên bẫng đi câu hỏi của cô bạn kia. Trong đây mọi nơi đều là sách, thoáng mát và rộng rãi. Cô không nghĩ thư viện trường này rộng đến thế. So với trường cũ thì nơi này to gấp ba gấp bốn lần. Xung quanh Giang toàn các bạn mọt sách, ai cũng đeo lớp kính dày không khác gì lốp xe.
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Mau theo tớ
  • Trong lúc Giang đang choáng ngợp trước nơi này thì Lan Anh lần nữa kéo tay cô đi đến hàng sách trước mặt
  • Những cuốn sách với bìa truyện mang xu hướng trừu tượng ở hàng sách này. Không biết vì sao Lan Anh lại thích đọc những thứ khó hiểu như vậy, Giang thầm nghĩ.
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Mỗi lần buồn chán tớ hay đến thư viện để đọc sách . Đặc biệt là khu này, thể loại sách siêu nhiên, viễn tưởng đọc thật sự cuốn hút
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Thế cơ á, tớ chưa từng đọc qua mấy cuốn sách này. Nó khó hiểu quá, kể tớ nghe qua vài thứ được không ?
  • Lan Anh đưa ngón tay lựa qua một hàng sách rồi dừng ngay một cuốn sách màu đỏ khá dày. Cô nhón chân lên để lấy xuống.
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Tớ đã đọc hết phân nửa cuốn này rồi
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Nội dung nó là gì ?
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Có vẻ hơi... huyền bí, nếu nhân sinh quan cậu giống tác giả thì sẽ hiểu được
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Thật cơ á? Nghe như triết học có phải vậy không ?
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Không hẳn, chỉ là nhận định về thế giới quan của truyện
  • Giang bối rối khi cô bạn đối diện nói về mấy thứ mà Giang chưa từng đoái hoài tới
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Chưa rõ lắm, cậu giải thích được chứ ?
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Được, về cơ bản thì trong một tập thể luôn có sỉ số đúng chứ ?
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Ví dụ như lớp chúng ta sỉ số là 42 bạn. Nếu vắng 1 người thì sỉ số còn 41
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Thế nếu như có một học sinh lớp khác vào lớp. Sỉ số có tăng thêm không ?
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Đương nhiên là không. Nó chả liên quan gì là học sinh của lớp đó mà
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Đồng nghĩa với việc bị đuổi ra khỏi tập thể và không xác nhận là gia nhập. Thế cậu nghĩ thế nào khi có một người chết đi trong một tập thể ?
  • Nhã Giang nghe đến đây thì lập tức sững người, vẻ mặt cô không khỏi bàng hoàng
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Thì ...sỉ số sẽ giảm đi một người?
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Xét về thực tế là đúng. Nhưng nếu như họ sống lại thì sao ?
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Hả? Làm gì có chuyện đó cơ chứ?
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Tớ nói "nếu như" mà
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Chuyện này... tớ không rõ
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Sỉ số lớp vốn có bị giảm đi một người mà người chết lại hồi sinh. Nghĩa là lớp sẽ bị thừa ra một người. Như sự việc tớ nói trên. Học sinh lớp khác thì không thể nào tính là học sinh của sỉ số lớp này được
  • Giang cố gắng tiêu hóa những câu từ khó hiểu của Lan Anh. Lần đầu cô nghe đến những thứ này
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Có nghĩa là một người sẽ bị đuổi ra ư ?
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Đúng vậy. Nhưng cũng không hẳn là đuổi ra mà là...
  • Nói đến đây, tiếng chuông trường reo lên báo hiệu vào giờ học. Lan Anh chấm dứt câu nói đang nói dở
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Được rồi, để hôm khác vậy
  • Trong giờ học, đang hì hục viết bài bỗng nhưng Giang bị cô giáo gọi tên để trả lời
  • May mắn thay, Lan Anh đã nhỏ miệng khẽ nhắc cô câu trả lời để Giang có thể đáp cho cô giáo
  • Thế là buổi học nhanh chóng trôi qua một cách suôn sẻ. Khi trường reo chuông kết thúc giờ học. Trước khi Lan Anh rời đi, cô nói với Giang một câu
  • Lan Anh
    Lan Anh
    Ngày mai hãy nhắc tớ kể tiếp câu chuyện đó nhé
  • Nói xong, Lan Anh mỉm cười rồi rời đi. Giang mừng thầm trong bụng vì cô có một người bạn nhẹ nhàng như thế. Ít nhất là từ khi so với trường cũ, Giang cuối cùng đã có nỗi một người bạn
  • Về đến nhà, Giang liền vào bếp hâm nóng lại đồ ăn trong tủ lạnh để sớm có bữa ăn. Trong lúc ấy, Giang tranh thủ gom dọn các bộ quần áo dơ để vào máy giặt. Trong đó, cô nghĩ rằng phòng của Trung Hải - em trai cô chắc chắn sẽ có
  • Giang mở cửa, cô từ từ đẩy cánh cửa đi. Bên trong tối om được luồng ánh sáng bên ngoài chiếu vào. Nó hắc nhẹ lèn một bức tranh không rõ hình vẽ gì đó. Giang nheo mắt rồi bật đèn lên. Cô tiến tới bức tranh trên bàn, thứ do em trai cô vẽ. Ánh mắt cô đưa đến một cậu bé bay giữa không trung. Để rồi xung quanh toàn các đường bút chì nguệch ngoạc, ngoằn ngoèo .
  • Trung Hải
    Trung Hải
    Chị làm cái quái gì thế ?
  • Giang giật mình trước tiếng quát lớn của Hải. Cô quay người lại với vẻ mặt lúng túng, chỉ biết nuốt nước bọt. Trong trường hợp này chắn chắn nó sẽ nghĩ cô không tôn trọng quyền riêng tư mà lén lút vào phòng của nó
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Chị.. chỉ đang thu dọn các quần áo dơ thôi
  • Trung Hải
    Trung Hải
    Em có nói là cần chị làm điều đó hả? Làm ơn ra khỏi phòng em đi
  • Giang im lặng bước ra khỏi phòng. Cô biết đằng sau lưng cô là khuôn mặt hậm hực của Trung Hải đang nhìn theo bóng lưng mình
  • Tháng 10 màn đêm buông xuống nhanh thật, mới đấy đã là chín giờ tối. Giang cặm cụi làm bài tập để theo kịp các bạn trên lớp. Cô không muốn bị bỏ sau trong một tập thế. Cứ thế rồi trôi qua hai tiếng đồng hồ, Giang đã mệt đến mức mắt cũng không còn mở lên. Bàn tay cũng không cầm bút viết nỗi một chữ
  • Cô leo lên giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mong rằng mai đi học sẽ được gặp Lan Anh. Nhưng không ngờ thứ sau đó lại làm cô không thể nào ngờ được
14
Môi Trường Mới