Bi Kịch Đêm Trăng / Hội Chứng Hoang Tưởng
Bi Kịch Đêm Trăng
  • Màn đêm dần buông xuống, ánh hoàng hôn vốn có giờ đây đã biến mất thay bằng một màu đen sâu thẳm lấp lánh bởi các ngôi sao tinh tú trên bầu trời
  • Cậu bé hàng xóm của Giang vốn đã nằm trên chiếc ghế sofa đôi ấy giờ đây đã ổn định tinh thần mà trở về nhà
  • Mọi thứ cứ đi theo quỹ đạo của trái đất, chỉ còn Nhã Giang vẫn chần chừ, hoang mang về ngày mai. Cô chưa đủ dũng khí để đi đến trường, cô không đủ can đảm để đối mặt với con đường kia- Thứ đã lấy đi mạng sống của cậu nam sinh ấy. Cô sợ rằng mọi người sẽ hỏi cô về chuyện đó, để hình ảnh kinh hoàng ấy lại lần nữa tái hiện trong đầu cô
  • Bà Kim- Mẹ của Nhã Giang đi đến đưa li sữa cho cô. Bấy lâu nay, bà đã đi công tác quá lâu mà không có thời gian chăm sóc con cái, nghe tin cô giáo báo cho bà là con gái mình nghỉ học nên mới liền tức tốc dọn đồ thu xếp về nhà. Cô Ngọc Yến thật sự có kinh nghiệm, cô sớm đã biết Nhã Giang giả chữ kí phụ huynh, chỉ cần nhìn sơ qua là nhận ra ngay nên đã tìm số điện thoại trong sổ hồ sơ học sinh mà liên lạc với mẹ cô
  • Nhã Giang nhận lấy li sữa, hơi ấm nóng truyền vào bàn tay cũng như hơi ấm mà mẹ đã sẵn sàng bỏ dở hết tất cả công việc ngay lập tức mà bắt xe trở về gặp cô
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Con xin lỗi, làm mẹ lo rồi
  • Bà Kim nắm lấy hai tay của đứa con gái mình- Một đứa trẻ không bao giờ than vãn bất kì chuyện gì với bà dù là nhỏ nhất, mọi chuyện trong cuộc sống nó đều tự lực mà bước qua không cần đến sự hỗ trợ của mẹ. Những thứ cơ bản như nhờ mẹ may vá cũng không có, tự lập mọi thứ. Cho đến khi mọi chuyện bùng nổ đến vỡ òa, bà biết tin con gái bị bạo lực học đường, bọn chúng xé tập con gái bà, đốt cả tấm giấy khen mà Giang đã cố gắng có được, Giang đã căng thẳng đến mức bị hội chứng rụng tóc đến rất nặng thì bà mới nhận ra. Chỉ còn cách là chuyển trường cho con,chính là ngôi trường mới này, đau lòng đến xé nát trái tim khi biết tin con mình bị trù dập ở môi trường học tập như vậy. Lần này bà đã hứa rồi, sẽ không bao giờ lặp lại quá khứ một lần nào nữa, bằng mọi cách của một người mẹ
  • Không biết sao khi nhìn lên mái tóc của Nhã Giang, bà Kim lại muốn trào nước mắt, mái tóc xinh đẹp ấy đã từng bị tàn phá bởi sự căng thẳng cảm xúc.
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Coi như vì mẹ...
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Hãy tâm sự với mẹ một lần đi con, làm ơn đấy !
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Đừng tự giữ tất cả mọi thứ trong lòng nữa
  • Giang im lặng không nói gì, miệng cô run run, như muốn đáp điều gì đó với mẹ mà không thể mở lời
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Con sẽ rất cô đơn nếu không mở lòng với ai
  • Nhã Giang rút đôi tay lại từ lòng bàn tay của bà Kim
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Con ổn mà, chả có chuyện gì cả. Chỉ là do hôm nay con hơi nhức đầu nên nghỉ thôi
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Dù gì thì mẹ cũng đừng lo cho con nữa. Tất cả đều ổn, trong lớp bạn bè đều tốt với con
  • Bà Kim im lặng đến trầm tư, bà vốn dĩ biết con mình đã nói dối.Giang là đứa con bà đã đứt ruột đẻ ra mất sức đến mức xém ngất, vì sao lại không hiểu con được chứ. Nhìn vào giọng điệu là biết ngay con đã nói dối.
  • Rồi từ từ, Giang sẽ chắc chắn mở lòng với bà, Bà Kim nghĩ vậy, chỉ là vấn đề thời gian
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Được rồi, con uống hết li sữa rồi mau chóng nghỉ ngơi đi
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Con muốn ra ngoài hít không khí một chút, nguyên ngày nay đã rất tù túng.
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Cứ làm đi, miễn con thoải mái là được
  • Nhã Giang lấy li sữa, cô bước ra khỏi nhà, vừa đi vừa uống từng ngụm, không khí trong lành phần nào khiến cô dễ chịu hơn. Ngày mai Giang nên đi học lại, tốt nhất là cô không nên trốn tránh những điều đó. Càng né tránh thì nó sẽ càng hiện hữu rõ hơn trong đầu cô
  • Chợt có tiếng hét phát lên xộc vào tai Giang. Âm giọng này chắc chắn không ai khác chính là Hiếu Thiên. Nó chạy trong hoảng loạn va vào Giang mà không tự chủ được. Lực mạnh khiến cô không giữ được ly sữa mà rơi xuống đất
  • CHOANG !
  • Ly thủy tinh vỡ ra thành trăm mảnh nhọn hoắc rơi vải khắp nơi, sữa đổ lênh láng trên mặt đất
  • Hiếu Thiên nhìn đau đáu xung quanh cảnh giác, loạng choạng bước vài bước bị mảnh vở thủy tinh đâm vào lòng bàn chân
  • Hiếu Thiên đau đớn rên rỉ ngã xuống một bên. Lúc này Giang mới nhận ra em ấy không hề mang dép, đi chân đất ra ngoài đường.
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Thiên ! Sao em lại ra ngoài đây, lại chuyện gì à ?!
  • Cô lật bàn chân đang rỉ máu của Hiếu Thiên, em ấy nhăn mặt rên rỉ, run run đôi chân ấy
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Để chị lấy dép cho em mang vào nhà, cần băng bó, máu chảy nhiều quá
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Đừng bỏ em chị ơi ! Anh ta sẽ giết em đấy ! Xin chị !
  • Đúng ngay sau câu nói đó, một cậu con trai chạy đến với vẻ mặt hoang mang đầy lo lắng
  • Hiếu Thiên thấy cậu ấy liền hoảng sợ, trợn to hai đôi mắt mà thụt lùi về phía sau, nấp sau cánh chân của Nhã Giang
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Làm ơn buông tha đi mà !
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Thuận à, em ấy bị sao vậy ?!
  • Cậu con trai đi đến là Chính Thuận- Anh trai của Hiếu Thiên, đồng thời hiện đang học chung lớp 11A5 với Nhã Giang
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Hiếu Thiên! Em còn định chơi trò gì thế hả?
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Chân..? Em bị sao vậy
  • Thuận lo lắng bước đến để xem những vết cứa ở lòng bàn chân của Thiên. Nhưng càng bước, Thiên lại càng sợ hãi mà cầu cứu chị Giang
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Làm ơn đi ra đi ! Buông tha đi mà !
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Chờ đã, cậu đừng bước đến nữa, để em ấy bình tĩnh đi
  • Chính Thuận lùi lại vài bước, thận trọng quan sát biểu cảm khuôn mặt của em trai mình
  • Nhã Giang quay sang vỗ vào lưng Hiếu Thiên để trấn an, nhẹ nhàng bảo với cậu
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Thiên, kể đi, anh Thuận đã làm gì với em, sao em lại sợ thế ?
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Không phải anh trai của em! Chắc chắn không phải là anh Thuận !
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Thế anh ấy là ai ?
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Anh trai chắc chắn sẽ không làm vậy với em. Anh ta dám cầm dao còn định hại em nữa!
  • Ngay lúc này, Giang cảm tưởng như rằng Hiếu Thiên bị chứng hoang tưởng người khác hại mình một cách rất nặng. Từ lúc em ấy bảo có người theo dõi đã đủ để khiến cô cảm thấy tâm lý em ấy không còn được ổn định
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Anh cắt thịt cho em ăn còn gì? Rốt cuộc hôm nay em đã bị sao vậy? Sáng thì nổi chứng đòi nghỉ học, chiều nay còn trốn khỏi nhà để anh tìm mệt chết đi được, em thôi ngay có được không ?
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Tin em đi, xin chị đấy. Anh Phúc đã giả dạng thành anh trai của em. Chắc chắn đây không phải là anh Chính Thuận của em!
  • Thiên năn nỉ với Nhã Giang đầy sướt mướt
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Thuận à, mau về nhà trước đi
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Sao..?
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Em ấy đã không còn ổn định sau sự việc bạn học trong lớp tụi mình bị tai nạn nữa
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Hãy để em ấy cho tớ, cậu cứ về trước đi
  • Chính Thuận vẫn đứng đấy, đắn đo suy nghĩ, nhìn về gương mặt của Hiếu Thiên mà đau xót. Chỉ biết miễn cưỡng bặm môi lại mà gật đầu đồng ý
  • Giang đưa thằng bé ấy vào nhà, dìu lên chiếc ghế sofa đôi, nhanh chóng đi lấy hộp cứu thương để sơ cứu
  • Bà Kim thấy đôi chân rỉ máu của Hiếu Thiên, khuôn mặt liền sửng sốt
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Ôi trời, chân con bị sao thế?!
  • Bà nhanh chóng mở hợp cứu thương, thoa thuốc sát trùng và băng bó. Đó là khoảnh khắc không khác gì tra tấn da thịt đối với Hiếu Thiên. Cậu mím chặt môi mà gắng gượng chịu đựng
  • Nghe con gái kể, bà Thiên Kim biết được thằng nhóc này đi chân đất mà chạy nhảy va vào Nhã Giang khiến ly nước rơi xuống đất vỡ ra cứa vào chân nên ứa máu. Đương nhiên đây không phải lời nói thật của Giang
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Lần sau cháu phải cẩn thận hơn chứ, đêm nay xin ba mẹ ở lại đây đi, không di chuyển được đâu
  • Hiếu Thiên gật đầu, miệng lí nhí từ cảm ơn đủ cho đối phương nghe. Bây giờ cậu không có tâm trạng để nói chuyện như người bình thường
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Giang, con chăm sóc cho thằng bé nha, mẹ có chút việc với tài liệu
  • Nói rồi mẹ của Giang rời đi để cho hai chị em ở lại trên chiếc ghế sofa
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Ổn chứ ?
  • Giang để tay lên vai thằng nhóc hỏi thăm
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Tại sao anh ta vẫn còn sống? Còn dám giả dạng làm anh Chính Thuận, thế nào có ngày em cũng sẽ chết !
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Tại sao lại nghĩ vậy ?
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Lúc chế biến thịt để chuẩn bị bữa tối. Mắt anh ta cứ lấm la lấm lét nhìn em, cảm giác như anh ta cứ nhìn lén em từ sau lưng. Con dao thì anh ta cứ cầm chặt, không biết để làm gì nữa. Rõ ràng không phải là anh Thuận. Bây giờ anh ta đã lộ bí mật rồi sẽ không để yên cho chúng ta đâu !
  • Nghe đến đây, Giang chỉ biết tắc lưỡi thở dài, không biết nói gì hơn
  • Hiếu Thiên
    Hiếu Thiên
    Anh ta giấu anh Chính Thuận đâu rồi?
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Bình tĩnh đi Thiên à, mai chúng ta sẽ đi tìm, được không? Chắc chắn hắn chưa làm gì anh trai em đâu.
  • Ngay lúc này, cô chỉ biết thuận theo chiều gió mà ăn nói cho phù hợp với thằng nhóc
  • Tối nay Giang đã nhờ Trung Hải cho Hiếu Thiên ở chung phòng. Cô là con gái nên việc ở chung với thằng nhóc ấy chắn chắc là điều rất khó xử. Hải chỉ lưỡng lự một chút rồi chấp nhận cho Hiếu Thiên vào cùng
  • Tối hôm ấy, cô đã sai rồi, đáng lẽ ra Giang nên cho Hiếu Thiên ở cùng. Không ngờ cô đã gặp một điều khủng khiếp khi ở một mình
14
Hội Chứng Hoang Tưởng