Bi Kịch Đêm Trăng / Băng Ghi Hình Chết Chóc
Bi Kịch Đêm Trăng
  • Đêm nay, 12 giờ đêm, Giang chìm trong giấc mộng tỉnh. Cô không thể nào cử động, không khác gì đêm trước- Đêm xuất hiện hiện tượng trăng máu
  • Giang cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô hít thở thật sâu. Lần này trực giác mách bảo có ai đó đang đứng trước giường ngủ và nhìn chằm chằm vào cô, loại cảm giác đó rất mạnh mẽ. Cái ánh mắt ấy chắc chắn đang nhìn thẳng vào mặt cô. Tuy Giang vẫn bị nhắm lịm mắt không thể mở. Lớp mí mắt che đi đồng tử của cô sự thật về hình ảnh phía trước
  • Đáng lẽ ra, Giang nên lựa chọn ở cùng với Hiếu Thiên, nếu có mệnh hệ gì em ấy sẽ giúp cô. Bây giờ trong phòng chỉ có mình cô và "nó" đang đứng trước giường. Giang sẽ không nhút nhát như lần trước nữa, nếu ngay lúc này có thể mở mắt, cô sẽ liền làm ngay để nhìn thấy sự thật về phía trước. Là do Giang đang tưởng tượng hay đang có thứ gì nhìn cô vẫn là một ẩn số
  • Toàn thân tê cứng không thể cử động dù là một động tác nhỏ nhất, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ có thanh âm của trái tim đang đập loạn xạ. Tuy đã cố gắng trấn an bằng cách hít thở thật sâu nhưng cảm giác lạnh sống lưng vẫn đi qua người cô. Máu chạy rần rần qua các bộ phận cơ thể, tim đập liên tục càng lúc càng nhanh. Giang nghĩ rằng chắc chắn do cô tưởng tượng, thứ kia không hề có thật. Chắc chắn không có ai đang đứng trước mặt nhìn cô
  • Nhưng không biết rằng, đó chính là suy nghĩ để khiến cô trốn tránh với nỗi sợ của mình. Bỗng chợt có thứ gì đấy khiến Giang điếng người. Lần này chắc chắn là thật rồi, không phải tưởng tượng. Một giọng hát bị khàn đặc vang lên, chính xác là đến từ "nó". Nó hát từng câu từng chữ một cách rất khó khăn, Giang khó lòng mà nghe được
  • Ánh...trăng...
  • Chỉ có vài chữ cô nghe được, chữ được chữ không
  • Vừa...Tròn...đẹp..
  • Nơi...lạnh ..lẽo..
  • Bài hát có ý nghĩa gì vậy? Giang còn không tài nào nghe từng chữ được, giọng hát khàn đặc đến khó thở. Nó tiếp tục hát một đoạn nữa, âm thanh rên rỉ đến hỗn loạn.
  • Nhưng hai câu cuối bài hát, Giang lại nghe được rất rõ
  • "Mẹ em không biết
  • Em lạnh thế nào"
  • Đến lúc này, giọng hát rùng rợn đã biến mất, không khí không còn lạnh lẽo đến ảm đạm. Chợt nhiên Giang lại mở mắt được, tay chân đã cử động được không còn đơ cứng như lúc nãy. Giang không biết ban nãy là một giấc mơ hay thực tế. Cảm giác nó chân thật đến đáng sợ
  • Mấy ngày nay, Giang đã gặp rất nhiều về biến cố tâm lí, đến giấc ngủ cũng không thể yên giấc, những thứ kì lạ liên tục xuất hiện và đeo bám cô."Đây có phải là những gì Hiếu Thiên cũng phải chịu đựng?" Giang nghĩ. Kỳ thực, cô lại mạnh mẽ hơn thằng nhóc ấy, không bị khủng hoảng tâm lí như Hiếu Thiên
  • Sáng hôm sau, bình binh mau chóng ló dạng soi chiếu căn phòng của Giang. Cô thức dậy, nhìn vào đồng phục trường mà lưỡng lự. Có lẽ cô nên đi học, Giang không nên trốn tránh những điều này trong thực tế. Cuộc sống vốn là vậy, cô cho rằng con người phải tự học cách tự mình bước qua những sóng gió, những ai than thở với người khác không khác gì kẻ yếu đuối, thua cuộc. Thà bị chà đạp đến đâu, Giang cũng phải tự lập mãnh mẽ vượt qua, nhất quyết không bao giờ kể những chuyện này hay tâm sự với người khác
  • Tiếng gõ cửa phát lên cắt đi dòng suy nghĩ của Giang.
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Vào đi
  • Bà Kim đi vào, hỏi thăm con gái
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Ổn hơn chưa? Nếu vẫn chưa khỏe thì cứ nghỉ học, mẹ sẽ xin cô giáo
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Con sẽ đi học, mẹ đừng lo, không bị sao cả
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Mẹ đưa con đến trường nhe
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Sao hôm nay mẹ lại, còn công việc thì sao?
  • Mỗi ngày, nó đều đi bộ bắt xe buýt đến trường, nên đã tập thói quen tự lập mà dậy sớm, nếu không sẽ trễ xe buýt mà khỏi đi học. Bà Kim chỉ muốn dành thời gian nhiều hơn cho con. Bà muốn Nhã Giang sẽ mở lòng với mình
  • Bà Thiên Kim
    Bà Thiên Kim
    Giải quyết xong hết rồi
  • Mẹ của Giang nấu bữa sáng cho cô, Trung Hải và cả Hiếu Thiên. Đã lâu lắm rồi bà không nấu một bữa tử tế cho hai đứa kể từ khi tất bật với công việc
  • Trung Hải dìu thằng nhóc hàng xóm đi xuống lầu, từng bước đi khó khăn vì chân của Hiếu Thiên băng bó. Mỗi lần chạm xuống đất lại một lần đau nhói lòng bàn chân. Hôm nay thằng bé ấy lại tiếp tục nghỉ học
  • Nhã Giang và em trai mau chóng được bà Kim đưa đến trường bằng chiếc xe hơi trả góp, đáng lẽ ra bà nên dành nhiều thời gian cho cặp song sinh quý giá này của mình, đặc biệt là con gái Nhã Giang, nó đã chịu quá nhiều tổn thương mà không một lần than thở.
  • Đến khuôn viên trường, Trung Hải rẽ sang hướng khác đi cùng với cậu bạn thân- Chính Thuận. Giang nghe thấy Thuận hỏi thăm tình hình về em trai của cậu ấy rất nhiều. Giang không quan tâm lắm, cô mau chóng lên lớp, lòng mong chờ và háo hức để được gặp lại cô bạn Lan Anh hôm ấy, đã lâu rồi Giang không được nói chuyện với Lan Anh
  • Đến lớp, có một điều khiến cô khó hiểu, nó làm cho cô đứng sững người. Tất cả con mắt của các học sinh trong lớp 11A5 đều nhìn về hướng cô với biểu cảm kì lạ, nó xen lẫn một chút kì thị và câm phẫn. Không di dời một chút ánh mắt khỏi khuôn mặt Giang
  • Giang bối rối đến khó xử, không biết đã có chuyện gì. Cô liền quay đi hướng khác xem như họ là không khí mà mau chóng bước đến chỗ ngồi của mình
  • Và đúng như thật, chỗ ngồi của Lan Anh là không khí, cậu ấy không hề ở đây. Một chiếc ghế không ai ngồi. "Chả nhẽ lại nghỉ học nữa rồi sao" Giang sốt sắng nghĩ
  • Giang chỉ muốn gặp Lan Anh ngay lập tức thôi, cô đã chờ ngày này rất lâu rồi. Trải qua bao biến cố đó từ việc tai nạn của Tấn Phúc, Giang chỉ muốn gặp cô bạn thuở đầu mới quen để mau chóng quên đi sự việc ấy
  • Dường như mọi người đang nói gì đó về cô, những tiếng nói xù xì không rõ cứ đập vào tai Giang
  • Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ vào học, không lâu mấy thì cô Ngọc Yến bước vào lớp. Giang cảm thấy vẻ mặt cô có phần nghiêm trọng đến lạ thường.
  • Cô Ngọc Yến
    Cô Ngọc Yến
    Những trò trẻ con tụi em làm với nhau cứ tiếp diễn đến mức như thế hả ?!
  • Cô Ngọc Yến
    Cô Ngọc Yến
    Lớn đến tuổi này không thể dùng ngôn từ chính đáng để giải quyết à?!
  • Nhã Giang không hiểu cô giáo đang nói đến chuyện gì. Cô gắt gỏng quát lớn với các bạn trong lớp một cách nghiêm trọng
  • Cô Ngọc Yến
    Cô Ngọc Yến
    Tuyệt đối không được ai lan truyền video đó ra bên ngoài, lỡ bất kì ai biết đến video ấy ngoài lớp chúng ta, nếu cô phát hiện ra người lan truyền, người đó sẽ phải bị hạ hai bậc hạnh kiểm, đừng nghĩ đến chuyện sẽ được lên lớp, rõ chưa ?!
  • Nhã Giang bất giác quay sang nhìn Trung Hải ở phía sau lưng, để phần nào mong câu trả lời thích đáng, Hải chỉ nhìn sang hướng khác không nói gì
  • Nhiều người cứ nhìn về hướng cô với ánh mắt kì lạ, không nói một câu gì. "Cái quái gì đang xảy ra vậy?" Giang tặc lưỡi nghĩ
  • Tiết học ấy, Giang cảm thấy bồn chồn lo lắng đến lạ, lạ như biểu hiện của mọi người sáng nay. Mỗi phút trôi qua thì bao suy nghĩ hỗn tạp cứ dày vò Giang không dứt
  • Giờ ra chơi, Giang đột ngột đi đến bắt lấy tay của Trung Hải để hỏi chuyện
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Đã có chuyện gì vậy?
  • Trung Hải
    Trung Hải
    Rồi chị sẽ tự biết
  • Trung Hải gạt tay chị hai, lạnh nhạt bỏ đi
  • Nghĩ lại những thứ kỳ lạ, đúng thật từ lúc đêm qua khi Trung Hải đi học về nhà, cậu ấy đã có thái độ tránh né Nhã Giang, sáng nay vào lớp thì đồng loạt mọi người nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, cô giáo thì nhắc đến chuyện Giang không thể hiểu nỗi thứ gì. Hiện giờ cô không biết đã có chuyện gì đang xảy ra
  • Không ổn rồi, cô chợt bắt gặp hình ảnh một cô bạn đúng lúc khoảnh khắc cô ấy nở nụ cười khinh bỉ Giang. Giang đứng sững người, cô không biết bản thân mình đã làm chuyện gì. Thấy Chính Thuận ra khỏi lớp, Giang bám theo. Ra bên hành lang, Giang gọi tên của Chính Thuận
  • Cậu ấy quay lại nhìn Giang với vẻ mặt bối rối, khó xử và có phần trốn tránh
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Cả cậu cũng vậy sao, Mọi người đang bị gì thế?
  • Tay của Thuận run run, chợt làm rơi ổ bánh mì từ trên tay xuống đất. Cậu liền cúi xuống nhặt lại
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Xin lỗi, tớ không biết gì cả
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Thuận! Tớ đã giúp Hiếu Thiên em cậu băng bó vết thương đêm qua. Cậu không nể tình vì chuyện đó mà trả lời tớ được à?
  • Có lẽ điều này đã xọc vào tim của Chính Thuận, cậu là người sống vốn rất có tình nghĩa và giàu tình cảm,hơn hết lại rất thương em trai. Giang nhắc đến ơn nghĩa này không khác gì lấy lương tâm và phần xấu của cậu treo lên bàn cân. Điều cậu phải làm là để chiếc cân ngã về hướng lương tâm
  • Chính Thuận
    Chính Thuận
    Vậy... lại đây đi
  • Nhã Giang đi đến cậu bạn Thuận đang nhấn thứ gì đó trên màn hình điện thoại.
  • Cậu đưa điện thoại của mình cho Giang xem, cắn môi bứt rứt
  • Nhìn vào điện thoại, mặt của Giang tái xanh, đồng tử giãn nở cực độ, bàn tay không kìm được mà run lên, nhịp thở tăng một cách nhanh chóng, như chết ngạt mà khó thở, tấm lưng trở nên nóng ran
  • Trên màn hình điện thoại, những hình ảnh của cái ngày định mệnh ấy lại tái diễn. Trong băng hình ấy, một cô gái đang cầm chiếc cặp sách và lọ mực để uy hiếp cậu nam sinh. Cậu ấy không kìm lòng được mà băng qua đường, một chiếc xe hơi phóng tới với tốc độ sét đánh tông vào toàn bộ thân người của cậu nam sinh, màu đỏ nhuốm lên mặt đường một cách kinh khủng
14
Băng Ghi Hình Chết Chóc