Bi Kịch Đêm Trăng / Đêm Trăng Máu Đầu Tiên
Bi Kịch Đêm Trăng
  • Nghe tiếng va chạm lớn, điều đó thu hút nhiều học sinh chạy đến. Trong đó có Hiếu Thiên, khi chứng kiến cảnh tượng đó cậu liền hốt hoảng không giữ bình tĩnh mà hét lên mất đà ngã về phía sau
  • Cô Ngọc Yến - chủ nhiệm lớn 11A5 chen qua dòng học sinh đông đúc để coi sự việc gì đang diễn ra, trước mặt cô là cả vũng máu bê bết ngay đầu một nam sinh. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra và gọi cho cấp cứu
  • Ông chú tài xế mau chóng ra khỏi xe hơi với vẻ mặt đầy hoang mang: '' Đang lái xe tự nhiên cậu học sinh này băng qua đường, tôi không cố ý..''
  • Toàn bộ sự việc tai nạn xảy ra Nhã Giang đã chứng kiến ngay từ đầu đến cuối. Tay chân cô đã sớm mềm nhũn để rồi bình mực rơi khỏi từ tay cô xuống lề đường
  • Tấn Phúc được đưa vào viện với tình trạng vô cùng nguy kịch, các y tá liên tục cầm máu. Cận kề với cái chết, tim cậu đã ngừng đập. Bác sĩ sốc tim cho cậu . Lần 1.... Lần 2... Lần 3.... Lần 6. Vẫn không có gì thay đổi, không còn một chút nào là dấu hiệu của sự sống. Ngày 5 tháng 10 năm 2025. Vào lúc 11 giờ 24 phút sáng, Bệnh nhân Nguyễn Tấn Phúc đã qua đời
  • Tối hôm ấy, Giang ngồi ngay bàn ăn với vẻ mặt thẫn thờ, đôi mắt vô hồn nhìn phía xa xăm đến lạ thường, tóc rối bù không được chải gọn. Đó là kết quả của việc quá căng thẳng và ức của thần kinh. Lúc ấy có phải cô đã khiến cho Phúc chết không ? Giang đã dùng mọi cách để hắn quay lại trả món đồ cho cô, nhưng mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng khủng khiếp đến thế
  • Khung cảnh đó rất rõ, Phúc bị xe hơi đâm phải với lực rất mạnh, tấm kính trước xe đã không chịu được mà bị nứt. Máu tươi chảy lênh láng từ đỉnh đầu của cậu, một màu đỏ của sự chết chóc và kinh hoàng. Hình ảnh đó liên tục lặp đi lặp lại trong đầu của Giang, như rằng cô đã chứng kiến vụ tai nạn đó hơn năm mươi lần. Để rồi dây thần kinh bị căng cứng như sợi dây thun đã kéo dãn, chỉ cần một chút nữa sẽ đứt. Giang vô tình làm rơi cốc nước thủy tinh xuống nên nhà. Choang ! Từng mảnh vụn li ti bị vỡ ra thành hàng trăm mảnh, không biết nó có đâm vào tim của Giang hay không. Nhịp tim của cô đập rất nhanh đến mức xung quanh chỉ có thanh âm của nhịp đập
  • Trung Hải đi đến, nhìn thấy Nhã Giang ngồi trên ghế tự lấy tay ôm chính mình, mặt cô gục vào hai đầu gối, tuy không nghe tiếng khóc nhưng nhìn vào lại biết Giang đang thực sự rất căng thẳng. Hải thở dài, chỉ lấy chổi quét đi các mảnh thủy tinh bị vỡ.
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Trung Hải..
  • Giang gọi tên em trai mình với vẻ mặt tuyệt vọng
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Em có nghĩ là chị đã giết người không ?
  • Hải nhìn cô, không trả lời gì. Không khí im lặng đến ngột ngạt
  • Hải đưa cho Giang một đôi giấy trắng
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Đó là gì ?
  • Trung Hải
    Trung Hải
    Ngày mai nghỉ học đi, cứ giả chữ ký phụ huynh vào đơn là được
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Không cần đâu
  • Trung Hải
    Trung Hải
    Tỏ ra mạnh mẽ để làm gì, nếu ngày mai vào lớp mọi người đều hỏi đến chuyện đấy thì tính sao ?
  • Nhã Giang lưỡng lự, cô không biết nên làm gì
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Được rồi
  • Trung Hải quét xong đống thủy tinh đấy vứt vào thùng rác, cậu không nói gì nữa mà lên lầu
  • Nhã Giang bước ra khỏi nhà đi đến khu vườn ở phía sau, từng bước đi nặng nề đến ngạt thở. Không khí lạnh lẽo bao trùm lấy da thịt của Giang. Cô đi đến gần hồ cá, xung quang có những viên sỏi được xếp đầy xung quanh. Những chú cá bảy màu bơi trong nước, có một con ngôi lên nước để hớp lấy oxi, mặt nước tĩnh lặng vốn có bây giờ lại dềnh dàng theo từng nhịp. Cô nhìn kỹ xuống mặt hồ, bỗng thấy một vật thể hơi ngả màu đỏ trên mặt nước, Giang liền ngước đầu lên bầu trời. Có thứ gì đó đã phản chiếu lên mặt hồ.
  • Ánh trăng đằng kia trên bầu trời mang một màu đỏ kỳ lạ, kỳ thực từ lúc sinh ra đến giờ Giang chưa lần nào được chứng kiến cảnh này, màu đỏ của sự may mắn hay là chết chóc thì cô không biết. Nhưng cố biết rằng nó mang một bản màu u tối và mù mịt đến đáng sợ.
  • Nhã Giang
    Nhã Giang
    Hiện tượng trăng máu ?
  • Dường như Giang đã nghe qua nó trên mạng rồi, lúc ấy nửa tin nửa ngờ vì hiện tượng kì lạ ấy. Giờ cô mới được tận mắt chứng kiến. Theo Truyền thuyết phương Tây, đó là dấu hiệu cảnh báo của ngày tận thế ,nhưng chắc chắn là Giang không tin điều đó
  • 10 giờ đêm, Giang lên phòng ngủ của chính mình. Ngoài cửa sổ hắc vào một ánh trăng màu đỏ, màu sắc quái lạ khiến Giang nhìn vào lâu một chút như muốn ảo giác. Cảm giác ngột ngạt và lo lắng khó tả khiến cô kéo rèm lại che đi ánh trăng đêm nay. Giang lên giường, chỉ lâu sau cô chìm vào giấc ngủ kinh khủng
  • 12 giờ đêm, Giang bị thức giấc nhưng lạ thay, đôi mắt lại nhắm nghiền không thể nào mở lên được. Lớp mi nặng trĩu như kéo hai bên mí mắt cô xuống không cho cơ hội để nhìn lên phía trước. Bên trong mí mắt lại là tròng đen đang hoảng loạn di chuyển liên tục, cố gắng thoát ra khỏi bức tường chắn phía trước
  • Cơ thể cũng không khác số phận với đôi mắt là mấy, toàn thân đơ cứng không thể cử động dù chỉ một chút. Không khác gì cơ thể này không còn do cô điều khiển nữa. Giang cố gắng cử động dù là nhỏ nhất để ngón tay có một chút cơ hội thay đổi. Nhưng không, không một nơi nào trên cơ thể cô có thể di chuyển. Chỉ cảm nhận được nhịp thở gấp gáp và nhịp tim tăng nhanh trong cơ thể của cô
  • Trong vô thức cô liên tục cầu cứu mọi người. Em trai, mẹ, ba, nhưng có lẽ bây giờ không ai có thể giúp cô.
  • - Nhã Giang à...
  • Giọng của ai đó gọi tên cô một cách yếu ớt, âm thanh phát ra cũng không rõ ràng
  • Theo giác quan thứ sáu của con gái, cảm giác như có đôi mắt của ai đó đang nhìn chằm chằm vào cô. Tuy Giang không biết phía trước mí mắt của cô là ai nhưng có luồng cảm giác rất mạnh về việc "nó" đang nhìn mình. Cảm giác lạnh sống lưng chạy dọc qua toàn thân.
  • Nếu bây giờ, có phép màu khiến Giang có thể mở đôi mắt nhìn phía trước thì cô cũng không dám mở. Cô không đủ can đảm để đối mặt với cái thứ mà cô cho rằng là đang nhìn chằm chằm mình. Rồi cứ thế, Giang vẫn tiếp tục nhắm mắt, không dám mở lên dù chỉ là một tí để xác định thứ gì đó. Giang mau chóng chìm vào giấc ngủ cho đến sáng hôm sau
14
Đêm Trăng Máu Đầu Tiên