BTS: Yêu em tức là vĩnh hằng - Định mệnh thuộc về em
  • người hâm mộ lựa chọn: BGM: No Man's Island
  • Ai, khi mới gặp cậu ấy cậu ấy cũng chỉ là một đứa trẻ nửa tuổi, rõ ràng cậu ấy nhỏ hơn chúng ta không phải sao?"Kim Nam Tuấn ở trong phòng soạn nhạc bận rộn cùng Mẫn Kỳ soạn nhạc nghe được lời của Trịnh Hào Tích sau khi từ phòng luyện vũ trở về, không khỏi cảm khái nói.
  • Nghe được Kim Nam Tuấn nói, Mẫn Kỳ nhớ tới chuyện lúc trước gặp được Khương Uẩn, cậu đến bây giờ còn nhớ rõ lúc đó cậu đuổi theo mình chạy ra, còn giúp mình lau nước mắt, thậm chí còn mang mình về nhà, hiện tại ngẫm lại thì ra khi đó cậu đã thành thục như vậy, hiểu được suy nghĩ cho người khác sao? Rốt cuộc là gặp phải chuyện gì đây? Vì sao rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy, lại một mình gánh vác nhiều như vậy.
  • Lúc này Trịnh Hào Tích sau khi nói xong với hai người bọn họ nhớ tới vừa mới ở cửa phòng luyện vũ nghe được Khương Uẩn nói với Trân ca, ngẫm lại quả thật từ sau khi quan hệ bọn họ quen thuộc, ngoại trừ chuyện khác đều là bọn họ làm ra, Khương Uẩn đích xác nhìn như đùa giỡn vui cười, ánh mặt trời sáng sủa, kỳ thật cậu rất mẫn cảm rất yếu ớt, vừa gặp phải chuyện sẽ khóc, sẽ khổ sở, nguyên lai bọn họ đều bị bề ngoài của cậu lừa gạt, chỉ có người kia sẽ khóc. Khương Uẩn mẫn cảm mới thật sự là Khương Uẩn, vì sao không nói với các ca ca chứ? Muốn một mình chịu đựng thì sao? Xem ra phải tìm chút thời gian tâm sự với anh Trân, nghĩ biện pháp nên làm như thế nào? Lúc này ba người đều không nói gì, đều đang suy nghĩ nên làm thế nào giúp đệ đệ khiến bọn họ đau lòng đây?
  • Bên kia
  • Phòng tập nhảy
  • "Anh Trân, hết giờ rồi, chúng ta trở về thôi!" Khương Uẩn nhìn thời gian huấn luyện đã qua, liền dừng lại, bảo Kim Thạc Trân cùng anh trở về ký túc xá.
  • A Khương, em đi trước đi. Anh luyện thêm một lát, em yên tâm, tối nay anh nhất định sẽ về ký túc xá.
  • Được rồi, hyong, tôi về trước đây.
  • Được. "Nói xong Khương Uẩn liếc mắt nhìn Kim Thạc Trân còn đang tiếp tục nhảy một cái, liền đẩy cửa rời đi......
  • Mà lúc này Kim Nam Tuấn bị đẩy tới tìm Kim Thạc Trân sau khi nhìn thấy Khương Uẩn từ phòng luyện vũ đi ra, giống như là sợ bị hắn phát hiện, lắc mình trốn vào trong góc rẽ, đại khái đợi vài phút, thấy trên hành lang không có bóng dáng Khương Uẩn, liền vội vàng vàng đi phòng luyện vũ xem Kim Thạc Trân còn ở đây hay không...... Làm hắn vui mừng chính là Kim Thạc Trân ở đây, vừa kéo hắn vừa nói với hắn: "Anh Trân, có việc gấp. Mau...... Mau đi theo em.
  • Cậu có thể tưởng tượng lúc này Kim Thạc Trân vừa mới đắm chìm trong khiêu vũ, đột nhiên bị giọng nói của Kim Nam Tuấn làm cho hoảng sợ, vì thế cậu ta vừa bị một bên cấp tốc nói một chuỗi dài, ách không...... Này, tôi nói cậu chào hỏi cũng không lên tiếng, liền kéo tôi đi, này, cậu có nghe tôi nói không, này, tôi là anh trai cậu mà, Kim Nam Tuấn"lúc này Kim Nam Tuấn nghĩ, sao tôi lại khó khăn như vậy chứ? Ai, quên đi mặc kệ, vì A Uẩn, tạm thời chịu đựng những lời này của Trân ca, ách rap, em quá khó khăn!
  • Ký túc xá
  • (BGM: Trước sông Hàn)
  • "Đinh linh linh, đinh linh linh, điện thoại ngài gọi đang trong lúc trò chuyện, xin gọi sau..." Nghe được giọng nữ lạnh như băng trong điện thoại, tim Khương Uẩn như rơi vào hầm băng lạnh thấu xương, tự giễu nói, thì ra tôi không quan trọng như vậy! Không phải nói chỉ cần ta ngoan ngoãn huấn luyện sẽ thường xuyên trở về thăm ta sao?
  • Thì ra đều là gạt ta! Hắn vừa từ Đại Hắc trở về, liền chạy đến trong phòng của mình, cõi lòng chờ mong bấm số điện thoại của cha mẹ mình, bắt đầu gọi cho cha trước, nhưng cha cũng không nhận, hắn biết cha bề bộn nhiều việc, bận rộn quay phim, cho nên cũng bình thường trở lại. Tiếp theo hắn gọi điện thoại cho mẫu thân, mẫu thân ngược lại tiếp điện thoại, nhưng là nàng nói nàng hiện tại bề bộn nhiều việc, muộn một chút tại Nhượng gọi tới, nghe được nàng nói như vậy, hắn cũng là có chút mất mát. Mang theo một tia hy vọng cuối cùng bấm số điện thoại của anh trai, vốn còn nhớ rõ lúc gần đi anh trai đã nói sẽ mỗi ngày một cuộc điện thoại, nhưng chỉ kiên trì vài ngày, liền không gọi điện thoại tới, không chỉ có cha mẹ, ngay cả anh cũng vậy.
  • Nghĩ anh trai nhất định sẽ nhận, anh cảm thấy lại tràn ngập hy vọng, nhưng sau khi anh bấm số, bên kia truyền đến giọng nữ lạnh như băng nói, số điện thoại ngài gọi là số không, xin kiểm tra rõ ràng rồi mới gọi! Nghe này, anh ấy đột nhiên cảm thấy mục đích của việc tập luyện chăm chỉ trong một thời gian dài là gì?
  • Đúng vậy, vừa mới bắt đầu cậu đúng là bởi vì khát vọng đứng ở trên sân khấu mới lựa chọn làm thực tập sinh, nhưng quan trọng hơn là muốn cho cha mẹ biết, Khương Uẩn cậu đã không còn là tiểu hài tử chỉ biết nghịch ngợm gây sự trong quá khứ, cậu đã trưởng thành, vì trở thành tồn tại kiêu ngạo trong mắt cha mẹ, cậu cưỡng ép chính mình trưởng thành, kỳ thật chính cậu cũng mới bất quá 11,2 tuổi a. Cũng đã mất đi tuổi thơ vốn nên vô ưu vô lự ở trong lòng cha mẹ làm nũng.
  • Hắn không có oán giận, không có nói qua muốn buông tha, cho dù là hắn cố gắng như vậy, giống như mặt trời nhỏ cho người khác ấm áp hắn, chỉ là muốn được cha mẹ tán thành không phải sao? Nhưng bọn họ chỉ biết cả ngày bận rộn công tác, cho cậu nhu cầu vật chất, chưa từng khen ngợi cậu, ngay cả lúc mới bắt đầu cậu muốn làm thực tập sinh bọn họ cũng sẽ không đồng ý không phải sao? Hồi nhỏ trong nhà chỉ có tôi và anh trai.
  • Cá nhân trong một ngôi nhà to như vậy, còn bọn họ thì sao? Bọn họ đang làm việc, anh muốn nói công việc quan trọng như vậy sao? Còn quan trọng hơn người thân sao? Bọn họ chỉ biết là khi còn bé hắn nghịch ngợm gây sự, thích làm ác làm kịch, kỳ thật bọn họ căn bản không biết nguyên nhân hắn làm như vậy chính là hy vọng có thể lưu bọn họ lâu hơn một chút, cho dù là phạt hắn, trách cứ hắn cũng tốt a, ít nhất bọn họ ở trước mặt hắn quan tâm hắn không phải sao?
  • Nhớ rõ có một lần, hắn ham chơi thừa dịp ca ca không chú ý len lén chạy ra ngoài, hắn nhìn thấy trên đường cái những hài tử cùng tuổi với hắn bên người đều có cha mẹ làm bạn, mà hắn thì sao, chỉ có ca ca, không có cha mẹ làm bạn bên người......
  • Khi anh trai tìm được cậu, mình đã khóc đến không thở nổi, cậu giống như là chất vấn, vì sao người khác đều có ba mẹ ở bên cạnh, mà mình chỉ có anh trai vẫn nhớ rõ khi đó anh trai nói ba mẹ bề bộn nhiều việc, chỉ cần A Cửu ngoan ngoãn nghe lời, ba mẹ sẽ trở về. Ngay lúc đó hắn nghe được những lời này, thật sự cho rằng sẽ giống như ca ca nói như vậy, bọn họ sẽ trở về, cho nên hắn liền thật sự như ca ca nói làm loại hài tử nhu thuận, nghe lời này, có lẽ là bọn họ nhìn mình trưởng thành, thật đúng là mỗi khi có ngày nghỉ sẽ thường thường trở về thăm bọn họ hắn cho rằng thật sự sẽ giống ca ca nói, sẽ vẫn bảo trì tiếp tục, nhưng bọn họ vẫn thay đổi, trở nên giống như lúc trước như vậy.
  • Khi đó hắn lại trở về đứa nhỏ "hư hỏng" trong mắt bọn họ.
  • Thẳng đến ngày đó gặp anh Nam Tuấn, mặc dù nói khi đó anh bởi vì cha vi phạm ước định mà tức giận, nhưng anh rất may mắn gặp được anh Nam Tuấn, nhìn dáng vẻ anh ở trên sân khấu, khi đó anh bắt đầu nảy sinh muốn đứng ở trên sân khấu giống như anh, cho nên anh mới trở về năn nỉ cha mẹ đồng ý để cho mình đi làm thực tập sinh, lúc mới bắt đầu anh cho dù khi còn bé bởi vì nghịch ngợm mà đi học qua một ít cơ sở khiêu vũ cùng đàn dương cầm. Nhưng lúc đó cậu học múa ba lê và bây giờ không cùng một loại, để bắt kịp tiến độ thầy Tôn dạy anh Nam Tuấn, cậu thật sự lén lút giấu bọn họ thường xuyên luyện đến khuya.
  • Khi đó hắn thật sự vì giấc mộng của mình mà cố gắng, nhưng từ ngày đó qua đi, phụ thân mẫu thân giống như là yên tâm đối với hắn, nói với Nam Tuấn ca muốn hắn chiếu cố hắn thật tốt, bọn họ có thể sẽ không thường xuyên trở về, hắn liền biết hắn lại bị vứt bỏ, nếu bọn họ muốn đi thì đi thôi! Vì thế hắn liền dọn đến ký túc xá của Nam Tuấn ca, gặp được anh Dư Kỳ, anh Hào Tích và anh Trân phía sau, bọn họ đối xử với hắn rất tốt, có thể bởi vì hắn là người nhỏ tuổi nhất, khắp nơi nhường nhịn hắn, cưng chiều hắn.
  • Hắn biết các ca ca đối với hắn tốt, cho nên hắn cũng đối với các ca ca như vậy. Anh ấy rất vui khi gặp những người anh em này và để anh ấy tập luyện với họ. Nhưng cậu không nghĩ tới thì ra các anh trai cũng có áp lực của mình, cho tới hôm nay nghe Trân ca nói đến mình, mới ý thức được thì ra mỗi một người đều có áp lực của mình.
  • Vì thế hắn liền muốn hỏi phụ thân mẫu thân một chút, nhưng là hắn chưa từng nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy, nguyên lai chính mình cố gắng lâu như vậy nghĩ kết quả cuối cùng là công dã tràng, như vậy hắn bước tiếp theo nên làm như thế nào a? Là buông tha, hay là tiếp tục kiên trì giấc mộng không biết này đây?
14
Tâm sự 01