BTS: Yêu em tức là vĩnh hằng - Định mệnh thuộc về em
  • Chuyển đổi Lens
  • Phòng luyện giọng
  • Kim Thạc Trân kết thúc một ngày huấn luyện nghĩ mấy tháng nay tất cả mọi người đều bận rộn huấn luyện, ngay cả ăn cơm cũng qua loa phong phú, cho nên nghĩ hôm nay sau khi kết thúc huấn luyện sớm một chút, làm cho mọi người một bữa cơm tối, cho nên hắn mới nói với Điền Thạc Quốc như vậy.
  • Nghe được hắn nói như vậy, Điền Ngao Quốc gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, mấy ngày nay các ca ca đều có tới tìm hắn nói chuyện, sau khi bọn họ biết chân tướng Khương Uẩn rời đi, cũng không trách hắn, ngược lại là đang trách cứ bọn họ thân là ca ca lại không thể bảo vệ tốt đệ đệ, nghe được bọn họ nói như vậy kỳ thật trong lòng hắn cũng không dễ chịu, cho nên đều hiểu đối phương, nói ra lời trong lòng với nhau. Mà quan hệ giữa bọn họ cũng khôi phục lại như trước, chỉ là quan hệ giữa hắn và anh trai Đỗ Kỳ vẫn có chút không lạnh không nhạt, điều này làm cho hắn có chút khổ não, hắn có chút sợ hãi nhìn thấy Đỗ Kỳ.
  • Nhưng vô luận là chuyện gì, hiểu lầm gì cuối cùng cũng sẽ cởi bỏ không phải sao? Anh vẫn nghe lời anh Trân đi tìm anh Nam Tuấn......
  • Phòng soạn nhạc
  • "Anh Nam Tuấn, anh Nam Kỳ, các anh có ở đó không?" khi Kim Nam Tuấn và Mẫn Kỳ đang thảo luận chi tiết biên soạn ca khúc, chợt nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa "đụng đụng" của Điền Kỳ Quốc. Sau khi Mẫn Vĩ nghe được thanh âm của Điền Vĩ Quốc, trên mặt không có biểu tình gì ngược lại hai hàng lông mày nhíu chặt, phải biết rằng hai người bọn họ từ ngày đó sau khi nói chuyện, liền không nói chuyện nữa, không phải bởi vì huấn luyện bận rộn, cũng là bởi vì mình không thường xuyên trở về ký túc xá, vẫn ngủ ở phòng soạn nhạc.
  • Hiện tại khi hắn nghe được Điền Vĩ Quốc tới tìm bọn họ, kỳ thật hắn là có chút kinh ngạc, rốt cuộc có chuyện gì đây? Mà Kim Nam Tuấn ngồi ở một bên nhìn Mẫn Cảnh Kỳ cau mày, cho rằng hắn đây là lại bất mãn với Điền Cảnh Quốc, trong khoảng thời gian này hắn tới nhiều ít nhìn ra chút gì đó, ngày đó anh trai của Đỗ Cảnh Kỳ khẳng định đã nói gì đó với Đỗ Cảnh Quốc, cho nên gần đây hắn cùng các ca ca khác đều cảm thấy quan hệ giữa hai người này có chút xa cách.
  • Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy cũng không biết nên làm gì, chỉ mong bọn họ có thể hòa hảo...... Nghĩ đi nghĩ lại, Kim Nam Tuấn liền nói với Điền Vĩ Quốc ngoài cửa: "Cửa không khóa, Đỗ Quốc à, cậu vào đi." Nghe Kim Nam Tuấn nói như vậy Điền Vĩ Quốc liền đẩy cửa ra, nói với bọn họ: "Anh Nam Tuấn, anh Đỗ Kỳ, anh Trân vừa mới nói với tôi muốn các cậu về ký túc xá sớm một chút, ăn cơm tối. Còn các cậu muốn ăn gì, tôi trở về nói với anh Trân......
  • A? Như vậy a, như vậy trực tiếp cùng Trân ca nói, đều có thể, chúng ta không có gì xoi mói...... Có phải hay không? Kim Nam Tuấn nói xong liền hướng Mẫn Kỳ hỏi, mà lúc này Điền Kỳ Quốc nghe Kim Nam Tuấn nói nhìn về phía Mẫn Kỳ, chỉ thấy Mẫn Kỳ không có động tác gì quá lớn, chỉ là khẽ gật đầu. Thấy bọn họ đều nghĩ như vậy, Điền Vĩ Quốc liền nói tiếng biết liền rời đi...... Kim Nam Tuấn thấy Điền Vĩ Quốc vẻ mặt mất mát rời đi, đối với Mẫn Vĩ Kỳ có chút bất mãn nói: "Anh Hai, lâu như vậy, anh còn không tha thứ cho anh ấy sao? Anh biết chuyện này cũng không phải lỗi của anh ấy, không phải sao? Vì sao hai người bây giờ vẫn như vậy? Có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao?
  • Nghe hắn nói như vậy, Mẫn Kỳ có chút tự giễu nói: "Không, Nam Tuấn ngươi không biết, ta cũng không có trách hắn, ta chỉ là có chút hâm mộ hắn mà thôi, rõ ràng ta so với hắn gặp được hắn trước không phải sao?
  • Không, anh sai rồi, thật ra em cũng rất hâm mộ anh, anh ấy cũng rất quan tâm đến anh, chỉ là anh không biết mà thôi. Mỗi lần anh không quen ăn sáng, anh ấy đều đặc biệt làm cho anh món anh thích, bỏ vào hộp giữ ấm mang qua nhờ em cho anh, dặn dò em nhất định phải nhìn anh ăn xong, còn có mỗi lần anh ấy đều ở phòng khách chờ anh trở về mới đi ngủ, không đợi được lúc anh trở về cũng trực tiếp ngủ trên sô pha.
  • Vậy sao? Thì ra ta cũng bị hắn quan tâm như vậy sao?
  • "Đúng vậy a ca, hắn chính là như vậy một cái ấm áp người, cho nên chúng ta mới có thể như vậy thích hắn không phải sao?
  • Đúng thì thế nào, nhưng cuối cùng chúng ta cũng không thể ở cùng một chỗ với hắn không phải sao?
  • Thật ra chỉ cần anh ấy khỏe mạnh không phải là được rồi sao? Ở bên nhau thì sao? Nếu biết rõ không thể, vì sao không muốn thử buông xuống? Như vậy đối với anh, đối với anh ấy cũng không được sao? Anh, anh cũng nên buông xuống không phải, tha thứ cho nước Nga, tha thứ cho chính anh đi.
  • "Ta sẽ thử buông xuống, ta cũng sẽ nói rõ ràng với Thổ Quốc, ta cũng sẽ tha thứ cho chính mình..."
  • Vậy là tốt rồi, tốt rồi, chờ chúng ta chuẩn bị xong ca khúc này thì về sớm một chút đi, nếu về muộn không biết Trân ca sẽ nói chúng ta như thế nào.
  • Ừ.
  • Mà lúc này bọn họ không biết, sau khi Kim Thạc Trân bọn họ trở lại ký túc xá, nhìn thấy phòng khách một mảnh sáng sủa, sau đó trong phòng bếp còn có tiếng bóng bàn, còn tưởng rằng là trong nhà có trộm......
14
Mất tích 02