BTS: Yêu em tức là vĩnh hằng - Định mệnh thuộc về em
  • Chuyển đổi Lens
  • Trên máy bay
  • Anh, thành thật mà nói vết thương ở khóe miệng cậu ấy là do anh gây ra! Hừ, có phải cậu ấy biết mới có thể xa lánh anh hay không. Anh cũng thật lợi hại a, đối với cậu ấy như vậy cậu ấy cũng không chán ghét anh, chỉ là không để ý tới anh mà thôi. "Mấy ngày nay Điền Ngao Quốc vẫn muốn tìm Mẫn Uẩn một mình tâm sự, nhưng bất đắc dĩ vẫn không có cơ hội, bởi vì từ ngày đó sau khi Khương Uẩn trở về, Mẫn Uẩn liền đóng cửa không thấy vẫn luôn ở trong phòng, cho nên cậu cưỡng chế lửa giận trong lòng mình. Thật sự đợi đến hiện tại.
  • Lúc này Mẫn Vĩ Kỳ được người đại diện ca phân phối cùng Điền Vĩ Quốc nghe xong, trên mặt mặc dù không có biểu tình gì, nhưng từ trong ánh mắt của hắn nhìn ra một chút thống khổ cùng hối hận, giống như là sợ bị phát hiện, xoay đầu đưa lưng về phía Điền Vĩ Quốc, cứ như vậy nhìn cảnh sắc bên ngoài máy bay, rõ ràng mặt trời bên ngoài ấm áp như vậy, nhưng vì sao hắn lại cái gì cũng không cảm nhận được đây? Chỉ cảm thấy quanh thân đều giống như rơi vào trong hầm băng rét lạnh thấu xương.
  • Điền Vĩ Quốc vốn còn muốn nghe Mẫn Vĩ Kỳ giải thích, thấy hắn một bộ cái gì cũng không muốn nói, trên mặt mang theo cười lạnh, liền chuyển hướng đầu kia, trong lòng nghĩ mình một lòng yêu sâu đậm, bảo vệ người như vậy, lại bị ca ca mình kính trọng nhất xâm phạm, cho dù chỉ là hôn môi, hắn cũng như trước nhịn không được, hắn cũng không muốn tâm tính trẻ con như Kim Thái Hanh. Cho nên hắn đương nhiên biết ngày đó khóe miệng Khương Uẩn sưng đỏ là chuyện gì xảy ra trong chốc lát. Chỉ cần hắn một hồi nhớ tới ngày đó nhìn thấy khóe miệng hơi sưng của hắn, còn có một mảnh dấu đỏ trên gáy kia, hắn thiếu chút nữa đã muốn vọt tới trong phòng Mẫn Kỳ, điên cuồng đánh hắn một trận......
  • Ký ức
  • Nhớ mang máng ngày đó, cậu bởi vì nhớ rõ tối hôm qua Mẫn Uẩn Kỳ nói sáng mai cậu sẽ đi mang Khương Uẩn về, cho nên cậu liền sớm đi tới cửa phòng Khương Uẩn, vốn cậu cho rằng Khương Uẩn đã bị Mẫn Uẩn mang về, nhưng khi cậu đi tới phòng cậu, lại phát hiện trong phòng không có một bóng người, khi đó trong lòng cậu có chút khó hiểu, bởi vì dựa theo tâm tư Mẫn Uẩn đối với Khương Uẩn, tuyệt đối sẽ tự mình đi mang cậu trở về.
  • Sau đó cậu nghe được tiếng bước chân trên hành lang, tưởng Khương Uẩn đã trở lại, liền nhìn thấy Khương Uẩn vừa khóc vừa chạy chậm, thấy cậu khóc thương tâm như vậy, cậu liền vội vàng đi lên phía trước kéo cậu vào phòng, để cậu ngồi ở trên giường, mà mình lại hơi hơi khoảnh khắc thân thể, nhẹ giọng hướng cậu hỏi: "Làm sao vậy, khóc thương tâm như vậy, là đã xảy ra chuyện gì sao? Có thể nói cho tớ biết không?" Vừa hỏi xong cậu liền bị Khương Uẩn ôm lấy, Một bên khóc một bên nhỏ giọng nói: "Ô ô ô... Có thể hay không đừng chán ghét ta... Đỗ Quốc ca, ngươi có phải hay không cũng cảm thấy ta rất chán ghét?
  • Tôi rất thích anh, thật sự rất thích... "Sau khi hắn nghe xong lời của Khương Uẩn, vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Khương Uẩn, đại khái một lát sau, hắn liền buông Khương Uẩn ra, nghĩ thầm giúp hắn lau nước mắt, liền thấy vết cắn màu đỏ sau gáy hắn còn có khóe miệng hơi sưng, trong lòng rất là tức giận, nhưng hắn cũng không hiện ra, ngược lại lấy một bộ ngữ khí không quá để ý, Hướng hắn dò hỏi: "Được rồi, ngươi nói cho ta biết, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? vì sao phải khóc thương tâm như vậy? ân?"Lúc này Khương Uẩn cũng không có nhận thấy được trong ánh mắt của mình có chút tức giận, cho nên hắn trực tiếp đem toàn bộ chuyện xảy ra trong phòng Mẫn Nguyệt sáng nay nói cho mình nghe.
  • Mà sau khi cậu từ trong miệng Khương Uẩn biết được chân tướng toàn bộ sự việc, liền biết là chuyện gì xảy ra, trong lòng rất căm tức, nhưng cậu cũng không nói cho Khương Uẩn biết cũng không phải bởi vì chuyện cậu mất tích mới có thể bị Mẫn Uẩn chán ghét, mà là bởi vì Mẫn Uẩn khác mình thống hận những chuyện đã làm với Khương Uẩn, mới có thể nói như vậy, cứ như vậy cậu liền để Khương Uẩn ở cùng một chỗ với cậu, không cho cậu đi ra ngoài.
  • Thẳng đến sau khi vết thương trên khóe miệng cậu còn có ấn ký sau gáy tiêu trừ, lúc này mới về tới phòng bọn họ cùng Trịnh Hào Tích ở, về phần vì sao các ca ca không tới tìm bọn họ, đó là bởi vì cậu lấy danh nghĩa Khương Uẩn nói mấy ngày nay bởi vì đêm đó sau khi uống rượu, trên người liền nổi lên phát ban đỏ, cho nên một mình thuê một phòng cho Khương Uẩn để cho mình chiếu cố cậu, điều này cũng không nói dối, Khương Uẩn thật sự nổi lên phát ban đỏ. Mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng hắn quả thật chiếu cố hắn thật lâu, nhìn hắn bởi vì phát ban mà nhịn không được đi bắt, hắn nhìn cũng không đành lòng, mỗi ngày vừa giúp hắn bôi thuốc, còn phải phòng ngừa hắn bắt loạn. Thật là...... Nghĩ nghĩ cậu liền nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm, "A, Thái Hanh a nhỏ giọng một chút, cậu không thấy A Uẩn ngủ rồi sao?
  • "Nội... A Lạp lục soát" nói xong hai người liền không có âm thanh, mà hắn cũng giống như là buồn ngủ bình thường, dần dần hôn mê đi qua...
14
Khó chịu 03