BTS: Yêu em tức là vĩnh hằng - Định mệnh thuộc về em
  • Hai người nghe tiếng chạy tới, trốn ở chỗ rẽ âm u, chỉ lộ ra ánh mắt thấy nam nhân cả người máu tươi kia nằm trên mặt đất, miệng gắt gao khép lại, mặc cho người ta hô đánh, thật sự một câu cũng không rên. Khương Uẩn ẩn nấp ở khúc quanh, thấy nam nhân bị trọng thương còn một bộ không chịu khuất phục.
  • Ký ức
  • Nhớ lại những ngày ở cô nhi viện, khi đó viện trưởng còn không phải viện trưởng hiện tại, mà khi đó ông không hiểu làm thế nào để trao đổi với người khác, cho nên ông dứt khoát không mở miệng nói chuyện, cũng không nghĩ tới những đứa trẻ khác cho rằng mình là người câm, vì vậy liền cả ngày khi dễ ông, lúc mới bắt đầu ông còn có thể phản kháng mãnh liệt, không cho bọn họ khi dễ chính mình, nhưng bọn họ nói nếu như không khi dễ ông, Sẽ khi dễ những hài tử kia, nhỏ hơn hắn, may mà vẫn không lên tiếng, thật sự bị khi dễ nhiều năm, nghĩ lâu dần chính mình cũng sẽ thành thói quen, cho tới bây giờ viện trưởng tới, bọn họ lúc này mới dừng tay.
  • Thực tế
  • A Dũ, cậu mau đi tìm người. Tớ đi ngăn bọn họ trước. Cậu nhớ phải cẩn thận một chút, không nên bị người của bọn họ phát hiện! "Khương Uẩn nghĩ nghĩ, nói với bạn tốt.
  • "Khương Uẩn, chúng ta rời đi thôi, chuyện này vốn mặc kệ chuyện của chúng ta, vừa nhìn những người này cũng không phải người bình thường. Sao em phải liều mạng cứu một người không quen biết chứ?" Mới vừa kéo lên, chợt nghe thấy hắn nói: "Ngươi có biết hắn bây giờ chính là ta lúc trước, ta đã từng giống như hắn mặc cho người khi dễ, không chịu khuất phục, khi đó không có ai bảo vệ ta, nhưng hiện tại ta đã trưởng thành, biết cái gì là dũng cảm, đó có phải cũng nên đi bảo vệ so với ta nhỏ yếu người đây?"
  • "Nhưng Khương Uẩn ngươi ngẫm lại, cho dù ta cùng ngươi đi cứu hắn, nhưng chỉ có hai người chúng ta, ngươi cảm thấy có khả năng đánh bại mười mấy người bọn họ sao? ta biết ngươi tâm thiện không đành lòng, nhưng là chúng ta cũng nên ngẫm lại chính mình đi, ngươi cho dù không ngẫm lại chính mình, ngươi cũng nên ngẫm lại viện trưởng đi!
  • "Viện trưởng a nàng luôn nói muốn ta hảo hảo học tập, như vậy mới có thể rời đi cô nhi viện, trải qua chính mình muốn cuộc sống. Nhưng ta không muốn học tập, nguyên nhân chỉ là bởi vì không muốn rời đi nàng, nửa đời trước ta mặc cho người khi nhục, nhát gan, nhưng như cũ mang một
  • Tâm tính thiện lương lạc quan đối mặt với cuộc sống, như vậy nửa đời sau cho dù tôi tầm thường vô vị, không học vấn không nghề nghiệp, cũng vẫn duy trì tấm lòng ban đầu như cũ, so với lúc trước có thêm một loại dũng cảm. Ta tin tưởng nàng nếu biết ta hôm nay cứu người hẳn là sẽ khen ngợi ta, không phải sao?"
  • Quên đi, không khuyên ngươi nữa. Vậy ngươi nói cho ta biết nên làm những gì, nên giúp ngươi như thế nào đây?
  • "Cậu phải làm chính là đi theo con đường chúng ta vừa đi qua, sau đó tìm nơi đông người rồi báo cảnh sát. Còn nhớ giúp tôi nhanh chóng mang bánh ngọt về cho Duyệt Duyệt, sợ tan không ngon, nói cho cô ấy biết đây là vị chocolate cô ấy thích nhất, nói cho cô ấy biết sinh nhật vui vẻ trước." Người đàn ông vừa nói vừa đem bánh ngọt vừa mua giao cho bạn tốt.
  • Khương Uẩn, em đều nghe lời anh. Nhưng anh phải đáp ứng em, xin nhất định phải chống đỡ, chờ em tìm cứu binh đến, biết không?
  • "Anh hứa với em, em đừng quên anh còn phải cùng em đến quán rượu Reborn làm việc đấy!" Mau đi đi, nếu bị bọn họ phát hiện, ta thật sự không chống đỡ được ngươi tới cứu ta.
  • Tốt, ngươi kiên trì ta lập tức đi tìm người tới.
  • Tốt!
  • - Không đúng đâu, Yul, có lẽ tôi phải nuốt lời rồi.
  • (Hết)
14
Diệt 03