BTS: Yêu em tức là vĩnh hằng - Định mệnh thuộc về em
  • Reborn quán rượu
  • "Các ngươi chính là hôm nay Tiểu Lâm mới đưa tới, tên là gì, ta bên này muốn đăng ký tại án, đúng rồi, nếu không có chuyện gì khác, hai ngươi liền đi đem đồng phục làm việc đổi đi." tửu quán quản lý đối hai người bọn họ nói.
  • Ách, tôi giao Tống Tử Việt, còn anh ấy là bạn tôi tên Khương Uẩn, quản lý kia anh không có chuyện gì khác phân phó, chúng tôi liền chuẩn bị đi làm. "Người đàn ông vừa nói vừa kéo Khương Uẩn đi vào phòng thay quần áo.
  • Phòng thay đồ
  • "A Dũ, ngươi xác định nơi này không loạn sao? Vừa rồi ta thừa dịp ngươi cùng quản lý nói chuyện, nhìn bốn phía một vòng. Phát hiện hình như cũng không chỉ là tửu quán, ngươi xem ngồi ở trên thẻ những người kia, tuy rằng trước bàn bày rất nhiều rượu, lại một ngụm cũng không có động qua. Ta tổng cảm giác tối nay sẽ phát sinh chút chuyện gì không tốt."
  • Được rồi, ngươi không cần buồn lo vô cớ. Có thể xảy ra chuyện gì, chỉ cần giúp khách đưa rượu là được, sau đó cứ an tâm lấy tiền lương là được.
  • Cũng được, cứ theo ngươi nhiều lời. Nhưng mọi sự còn phải cẩn thận.
  • Tốt!
  • Trước khi chết
  • Đếm ngược 2 giờ
  • Hôm nay, hai người biểu hiện không tệ, rất được khách nhân yêu thích. Chờ một chút đi tìm quản lý thanh toán tiền lương đi, ngày mai tiếp tục cố gắng.
  • Cảm ơn, quản lý, ngày mai chúng tôi sẽ tiếp tục cố gắng. "Người đàn ông cảm kích nói với quản lý.
  • Sau khi hai người thanh toán tiền lương hôm nay, hai người bọn họ liền ra khỏi quán rượu.
  • Trên đường phố
  • Vốn Khương Uẩn định đi đường lớn trở về, nhưng nhìn trong tay cầm bánh ngọt mua cho Duyệt Duyệt.
  • Duyệt Duyệt là đứa trẻ nhỏ nhất trong cô nhi viện, mới chỉ 7 tuổi, chính là độ tuổi thích chơi, thích ăn đồ ngọt, lúc trước anh không có năng lực, không thể mua cho cô thứ cô thích ăn, nhưng hôm nay anh kiếm tiền, muốn mua cho cô một cái bánh ngọt, coi như sinh nhật trước. Nhưng bởi vì trời dần tối, sợ cô đi ngủ sớm. Vì thế liền lôi kéo Tống Tử Dũ đi vào ngõ nhỏ bên cạnh......
  • Trong ngõ nhỏ một mảnh đen kịt, chỉ còn lại mấy ngọn đèn đường lóe ra lúc sáng lúc tối, mơ hồ còn nghe được có tiếng mèo kêu.
  • Khương Uẩn, chúng ta thật sự phải đi con đường này sao? Vì sao cảm giác càng đi vào trong càng tối? Em nói có thể hay không?
  • Đừng nói lung tung, con đường này nhanh hơn con đường khác. Hai chúng ta đến gần một chút, sẽ không sợ hãi.
  • Mới vừa nói xong, liền nghe đến chỗ rẽ cái kia đầu hẻm nhỏ bên trong, truyền đến đánh nhau thanh âm, "Ngươi người này, hại ta mười mấy cái huynh đệ đều chiết ở trong tay ngươi, nói ngươi rốt cuộc biết những gì?"
  • (Hết)
14
Diệt 02