=) / Tự thuật
=)
  • .
  • .
  • .
  • [Ngôi thứ nhất]
  • Xin chào, một ngày vui vẻ chứ?
  • Yah sure, chắc chắn rồi, còn tôi thì không! Hoàn toàn không!
  • Giới thiệu một chút, tôi năm nay vừa tròn 17, tên là Hạ Vân, một cái tên nghe khá hay mà ba mẹ đã đặt cho tôi, à không, bây giờ phải là ba mẹ "nuôi" mới đúng!
  • Chỉ cách đây vài tuần, có mấy người kì lạ đến nhà tôi, bọn họ đều là người ngoại quốc, mặc áo vest đen cùng cà vạt đen, kính cũng đen nốt, trông vô cùng kì lạ.
  • Hàng xóm tôi còn tưởng xã hội đen, thiếu chút nữa đã gọi công an đến gô cổ mấy người này lên phường rồi!
  • Không biết mọi chuyện diễn ra thế nào, khi ấy đang là mùa hè, tôi vừa đi học thêm về thì bị ba mẹ gọi vào nói chuyện và...Bùm!
  • Một đống chuyện cứ thế đổ ào lên đầu tôi!
  • Ừ thì là chuyện tôi là con gái của một ông tỷ phú ất ơ nào đó bên Anh Quốc, trong dịp du lịch đến Việt Nam, vô tình phát sinh quan hệ với một cô gái và bùm! Có tôi!
  • Nghe đâu là sau khi sinh xong tôi, mẹ ruột tôi vì mất máu nhiều nên mất. Tôi được các bác sĩ y tá hảo tâm nuôi dưỡng. Sau đó tầm gần 1 tuổi thì được gửi đến cô nhi viện, mấy tháng sau được ba mẹ nuôi tôi hiện tại đón về.
  • Và như bao cốt truyện phim truyền hình máu chó, tôi lưu lạc ở đây tận 15 năm, họ lại chẳng thấy tăm hơi, bây giờ đùng cái đòi bắt tôi về! Gì vậy trời!!? What the hell?
  • Rồi giờ tự nhiên cái sang Việt Nam làm ầm ầm đòi tôi theo họ? Ủa giỡn mặt hả?
  • Mọi người biết đó, công lý nằm trong tay kẻ mạnh. Gia đình tôi mặc dù cũng thuộc dạng khá giả nhưng làm sao địch lại nổi đám người ấy? Chỉ một sơ suất nhỏ nhà tôi cũng có thể tán gia bại sản như chơi!
  • Ai cũng nghĩ làm con tỷ phú tốt lắm, họ hàng lẫn láng giềng tôi mừng húm như vớ được vàng, nói là bên đó tốt này tốt nọ bla, blô,...Sau này còn định bụng nhờ vả. Tôi nghe thấy chỉ cười khẩy trong lòng.
  • Bộ nghĩ được cái mác con gái tỷ phú là ngon chắc? Tôi cũng chỉ là đứa con hoang ngoài giá thú. Sau này qua bên kia không chừng còn phải sống trong sự dèm pha của xã hội, khinh miệt của gia đình.
  • Hơn nữa còn chưa biết vì sao họ lại đột nhiên đòi sang bắt tôi, động thái còn quyết liệt như thế! Tôi không ngốc đến nỗi tin rằng một tỷ phú lại không tìm thấy đứa con của mình trong suốt 17 năm trời! Chắc chắn có chuyện gì đó không bình thường. Tôi biết chẳng ai ngu lại đi nhận lại quá khứ dơ bẩn của mình cả!
  • Mấy người đó nghĩ đơn giản quá hả? Làm ơn động não dùm tí đi mấy má!
  • Gia đình cha mẹ nuôi tôi không phải giàu có nứt đố đổ vách như thế, nhưng cũng được xem là dư dả chút đỉnh, quan trọng hơn là họ lo cho tôi chưa từng thiếu một thứ gì!
  • Sang bên kia rồi đám người đó có lo lắng, quan tâm, yêu thương tôi như cái cách mà ba mẹ tôi vẫn thường làm hay không? Hay kiếm cớ bắt về rồi qua đó hành hạ?
  • Dĩ nhiên là tôi không chấp nhận!
  • Mặc tôi gào khóc ỉ ôi thế nào, thì vâng, tương lai đã an bày ra trước mắt. Tôi chẳng biết gia thế ông ta lớn mạnh ra sao, nhưng thấy ba mẹ mình phải quỳ rạp dưới chân đám người ấy là đủ hiểu, thế mà tôi lại chẳng làm được gì!
  • Đám người áo đen vest bảnh bao đấy xì xào với nhau, nói là tôi không biết điều này nọ nhưng xin lỗi! Ông bà ta có câu thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng!
  • Cái mác "con hoang" hay lắm hay gì mà khoe? Không biết điều là không biết điều thế nào?
  • Mấy năm trước tôi thi cấp 3, lọt top 10 toàn thành phố Hồ Chí Minh, kèm theo những thành tích tầm cỡ Quốc gia khác đạt trong các năm trước thì tôi đúng chuẩn con nhà người ta trong mắt các cô các bác. Mối quan hệ xã hội, trường lớp của tôi rất tốt, luôn có những người sẵn sàng giúp đỡ và lắng nghe tôi. Gia đình cũng khá giả. Thật sự tôi đã quá hài lòng với hiện tại rồi! Không cần thêm bất kì cái gì nữa đâu!
  • Ai thấy các mác con gái "hoang" tỷ phú hay quá, tự hào quá, ngầu quá thì giữ lại mà dùng, tôi không cần!
  • Và vâng, đám người nhà giàu đấy mà muốn gì thì có trời cản! Họ dọa sẽ kiện gia đình tôi với các tội danh giam giữ trái phép bla blô gì đó nếu dám làm phật ý họ. Còn nương theo thì chẳng những được tiền bồi thường mà ba tôi cũng sẽ được giới thiệu vào làm ở một công ty nước ngoài!
  • Thấy ba mẹ do dự tôi cũng hiểu. Bây giờ nếu làm to chuyện thì chỉ có thiệt hại là gia đình tôi thôi. Họ giàu mà! Và như tôi đã nói ở trên, công lý nằm trong tay kẻ mạnh!
  • Dù không muốn nhưng tôi cũng phải chấp nhận, tôi không muốn làm ba mẹ khổ thêm nữa, những ngày bọn họ sang đây làm áp lực đủ đường ba mẹ tôi đã mệt mỏi lắm rồi!
  • Đến giữa tháng 8, bọn họ lại lần nữa đến nhà và đón tôi đi. Trước khi rời khỏi còn không quên ném xuống sàn nhà tôi một tấm thẻ.
  • Tôi nghiến răng, lũ nhà giàu chết tiệt!
  • Không nhiều lời, đám người vest đen thô bạo kéo tôi rời khỏi. Vài người phía sau thì mang hành lí cho tôi. Suy cho cùng, tôi chỉ là một đứa nhóc châu Á thấp bé, dù cho có một nửa dòng máu Tây đi chăng nữa thì tôi cũng được nuôi lớn bằng cơm trắng, gầy một chút là chuyện bình thường! Còn bọn họ là người phương Tây cao lớn! Nhưng không vì thế mà họ nhẹ nhàng với tôi!
  • ...
  • .
  • .
  • .
  • .
  • .
14
Tự thuật