...
Nữ tổng hợpCHUYỆN GÌ ĐANG XẢY RA VẬY HẢ???
Nam tổng hợpAngel à, em bình tĩnh lại chút đi
Đôi nam thanh nữ thú, à không nữ tú vẫn đang đứng cãi nhau ầm ầm trước phòng khách, người lớn trong nhà gần như đều bị sốc.
Darren Durango EscoffierAngel...Chẳng phải con đang du lịch ở Madrid sao? Sao lại đột nhiên về lại...
Angeletta Nadeen EscoffierChẳng lẽ ba cho rằng con đang ở nơi phương trời Tây Ban Nha xa xôi thì có thể phía sau lưng chúng con làm gì cũng được hay sao?
Angeletta Nadeen Escoffier/Chỉ thẳng mặt/ Làm sao ba có thể đón đứa con hoang ngoài giá thú đó về được hả? Ba nghĩ cái gì vậy hả?
Cô gái Angel dường như phát điên, đi đến túm chặt lấy người tôi.
Angeletta Nadeen EscoffierTại sao cô lại đến đây? Tại sao cô lại khiến gia đình tôi xào xáo như vậy hả? Tại sao cô lại tồn tại trên cõi đời này?
Charlotte Eglantine Escoffier ...
Lộn địa chỉ rồi má nội, cái này cô nên hỏi Diêm Vương chứ không phải hỏi tôi
Jean-Baptiste (De la Cour) EscoffierAngel, nào, cháu ngoan, bình tĩnh lại đi đã, Alain, mau...
Alain Kairi EscoffierAngel, bình tĩnh đi!
Người con trai tên Alain vội kéo Angel lại, cô nàng vẫn chưa buông tha, gào lên :
Angeletta Nadeen EscoffierBa làm vậy là có lỗi với mẹ, có lỗi với con và cả gia tộc Escoffier này!
Darren Durango EscoffierIm miệng!
Darren Durango EscoffierNào...Alain, đưa con bé về phòng đi!
Alain Kairi EscoffierĐi với anh, nào...
Angeletta Nadeen EscoffierAnh buông em ra! Em phải nói chuyện cho rõ!
Alain Kairi EscoffierĐược rồi, đừng làm loạn nữa, Angel! Em biết không có lợi gì cho chúng ta mà?
Alain Kairi EscoffierCùng lắm cho thêm một người nữa ở, có gì khác biệt đâu?
Angeletta Nadeen EscoffierNhưng em phải nói!
Angeletta Nadeen EscoffierCô, cô đừng tưởng mang một ít huyết thống của nhà Escoffier rồi liền có thể bay lên cành cao biến thành phượng hoàng
Angeletta Nadeen EscoffierĐiều đó chẳng thể làm thay đổi dòng máu tạp chủng dơ bẩn đang chảy trong người cô!
Charlotte Eglantine Escoffier "Móa" 💢💢💢
Cadavere (Sconforto) EscoffierĐủ rồi!
Phu nhân tóc vàng bây giờ mới cất chất giọng uy nghiêm lên tiếng, mặc Angel kêu gào :
Angeletta Nadeen EscoffierMẹ, nhưng...
Cadavere (Sconforto) EscoffierKhông nhưng nhị gì hết, đừng làm loạn nữa!
Cadavere (Sconforto) EscoffierMẹ dạy con thế nào? Con quên rồi sao?
Angeletta Nadeen Escoffier.../Ngơ ngẩn/
Angeletta Nadeen EscoffierVâng, con nhớ rồi...
Cô nàng Angel xịu mặt nói, nhận lại là cái lườm cảnh cáo của phu nhân.
Faustine (Escoffier) ClarkeThôi nào, đừng làm khó con bé thế chứ chị dâu
Faustine (Escoffier) ClarkeCảm xúc trong lòng ấy mà, khó ai bản lĩnh giữ được như chị lắm~
Jean-Baptiste (De la Cour) EscoffierE hèm
Jean-Baptiste (De la Cour) EscoffierChúng ta cũng chưa ăn sáng nhỉ? Để ta gọi người mang đồ ăn sáng cho các con nhé?
Darren Durango EscoffierKhông cần đâu, con có việc gấp đi trước, xin phép mẹ
Jean-Baptiste (De la Cour) EscoffierƠ cái thằng...
Gia chủ Escoffier không nói nữa, lập tức đứng dậy rời đi, còn không quên liếc mắt nhìn tôi một cái.
Jean-Baptiste (De la Cour) EscoffierThật là...
Jean-Baptiste (De la Cour) EscoffierĐược rồi, mặc kệ nó, chúng ta đi ăn nào!
.
.
.
Người phụ nữ già nọ bèn kéo theo cả tôi vào sảnh ăn lớn, tại đây đồ ăn đều đã được chuẩn bị sẵn, hai hàng người giúp việc đứng hai bên.
Ặc, như này khoa trương quá rồi!!!
Tôi ngơ ngác nhìn mọi người lần lượt vào chỗ rồi mới luống cuống ngồi đại vào, sợ mình sẽ làm ra hành động ngu ngốc như giành chỗ một ai đó chẳng hạn...
Trên bàn là gồm thịt xông khói nóng hổi, trứng rán, xúc xích, bánh mì phết mứt và một ít đồ dùng khác, đúng chất một bữa ăn sáng nhẹ truyền thống kiểu Anh.
Bụng tôi quặn thắt lại với cơn đói cồn cào, tuyệt nhiên tôi lại chẳng có hứng thú gì với đống đồ ăn trước mắt.
Tôi bị kén ăn, đây không phải là lần đầu tiên tôi nói ra điều này. Tôi không ăn được bất kì món nào khác ngoài những món tôi đã sớm quen thuộc. Dù có ăn thì cũng ăn được rất ít.
Tôi cũng không nhớ rõ mình bị tình trạng này là khi nào, chắc tầm khoảng thời gian luyện thi vào 10, stress với áp lực khiến người tôi suy nhược kinh khủng, thậm chí có khi sụt đến 5, 6 kí, từ đó cũng dẫn đến chứng bệnh này.
Lại nói, tôi học trường chuyên, cường độ học tập phải nói là rất cao, cộng với năm sau là năm 12 cuối cấp, kì thi THPTQG đang ngày càng đến gần, không thể lơ là học tập. Đối với á khoa toàn trường như tôi thì số giờ học tập cao là điều không thể tránh khỏi. Nói ít thì 8 tiếng, nhiều thì cũng xấp xỉ 13, 14 tiếng một ngày rồi còn đâu.
Thế nên tôi lại càng chẳng có thời gian chú ý dinh dưỡng, đến tối cũng chỉ vội skincare vài ba bước rồi lại nhanh chóng thắp đèn rồi học.
Chính vì thế, ngay bây giờ, nhìn bàn ăn đầy rẫy những món truyền thống thơm ngon, tôi cũng chẳng thấy có tí hấp dẫn nào.
Nhìn mọi người lần lượt nhập bữa, tôi lại càng rối hơn.
Tôi không biết dùng dao nĩa!
Không phải tôi chưa đừng đi ăn nhà hàng châu Âu, lúc nhỏ đã có đi vài ba lần, nhưng không hợp khẩu vị nên không đi nữa. Cộng với lúc ấy cứng đầu, vào nhà hàng Tây mà còn gọi phục vụ mang đũa với muỗng đến thì hết cứu thật!
Tôi bối rối lúng ta lúng túng, tầm mắt vô tình lướt qua chén súp bên trên mà lòng đầy phấn khích.
Ôi, vị cứu tinh!
Ít ra tôi sẽ dùng muỗng để húp súp chứ không phải là ăn một cách kì quặc vụng về với dao và nĩa theo người phương Tây.
Nhưng niềm vui mừng không kéo dài được lâu.
Chỉ vừa đưa vào một ít, mùi vị pho mát nồng nặc lập tức xâm chiếm cả khoang miệng. Tôi dùng tay bịt chặt môi, nhịn cơn cồn cào trong ruột mà nuốt xuống.
Muốn nôn.
Đó là phản ứng đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi sau khi nếm loại súp phương Tây béo ngậy này. Dạ dày đã biểu tình kịch liệt, khuôn mặt vốn đã xanh do thiếu ăn trên máy bay của tôi bây giờ do buồn nôn lại càng xanh hơn, hai tay ôm chặt lấy bụng, cả người quặn thắt.
Nhận ra sự tình này, vị lão phu nhân già lo lắng nhìn tôi hỏi :
Jean-Baptiste (De la Cour) EscoffierCharlotte, con làm sao vậy?
Tôi lắc đầu, hai tay ôm chặt lấy dạ dày đang càng lúc càng phản ứng dữ dội hơn, mắt nhắm nghiền, trên trán rịn ra một tầng mồ hôi.
Angeletta Nadeen EscoffierĐừng bảo nhà chúng tôi đầu độc cô nhé, có mà cô ăn những thứ tạp chủng quen rồi nên thấy lạ lẫm thì có...
Alain Kairi EscoffierAngel!
Cô nàng Angel dù tức lắm nhưng chỉ đành nhịn xuống.
Tôi đau đến chết đi sống lại, cảm giác ruột gan bên trong từng chút một bị xé đi, cuồn cuộn muốn thoát ra bên ngoài. Tầng tầng lớp lớp thịt quặn vào nhau khiến tôi như nghẹt thở. Tay chân tôi mềm nhũn, mắt lờ đờ đi, tầm nhìn cũng quanh cũng chẳng còn rõ nữa...
Cuối cùng...Tôi chẳng còn biết gì nữa.
.
.
.
.
.