=) / 10
=)
  • ...
  • Tôi im lặng nhìn bà ta cất bước rời đi, hai tay siết chặt, móng tay đâm vào da thịt đến mức bật máu.
  • Tất cả bọn họ đều cho rằng tôi nên đội ơn tổ tiên 3 đời vì đã được ban "ân huệ" làm con "hoang" tỷ phú. Không ai nghĩ rằng tôi có thật sự muốn hay không, họ cho rằng ai cũng tham tiền muốn nhòm ngó tài sản nhà họ à?
  • Tờ giấy thời gian biểu cũng bị tôi nhào nát, tôi thở ra một hơi. Nhìn vào đống bùi nhùi trên tay, ít ra vẫn có thể nhìn rõ chữ.
  • Charlotte Eglantine Escoffier
    Charlotte Eglantine Escoffier
    "Đào tạo một đứa con hoang? Muốn gì vậy?"
  • Farrah Doyle
    Farrah Doyle
    Cô chủ...
  • Charlotte Eglantine Escoffier
    Charlotte Eglantine Escoffier
    Ở đây đi ạ!
  • Nói rồi tôi ngồi xuống ghế, lấy chiếc điện thoại mới ra, dùng công cụ ghi chú mà chép lại lịch...
  • Cho dù tôi có thời khóa biểu kín, học hành cật lực thế nào trong quá khứ thì khi nhìn vào đống này, tôi vẫn cảm thấy uể oải không thôi.
  • ...
  • Khoảng thời gian sống ở đây, tôi dường như chán đến phát điên, tinh thần liên tục bị bào mòn.
  • Những lúc thế này, tôi lại bất giác nhớ đến cuộc sống trước kia.
  • Tôi sinh ra và lớn lên tại đất Sài Thành, nơi thủ phủ kinh tế đứng đầu Việt Nam. Người từ khắp mọi miền Tổ Quốc đều đổ dồn về đây để lập nghiệp, cạnh tranh và áp lực rất lớn.
  • Dù vậy ba mẹ chưa từng đặt nhiều kì vọng vào tôi, họ chỉ mong tôi hạnh phúc và khỏe mạnh. Nhưng tôi tự ý thức được từ bé nếu không nỗ lực, chỉ có thể đứng bên dưới nhìn lên thành công của người khác, không cố gắng thì sẽ thành bàn đạp để người khác đi lên.
  • Người có tham vọng cao như tôi làm sao có thể chấp nhận được chuyện này?
  • Thế nên, mặc kệ lời khuyên ngăn của ba mẹ, tôi sống chết thi trường chuyên, điểm nằm trong top 3 toàn thành phố.
  • May mắn nhỉ?
  • Đối với tôi trên đời này chỉ có cố gắng và nỗ lực, dựa vào bản thân mới có thể đạt được kết quả, tôi không phải trẻ con, tôi chẳng tin sẽ có phép màu nào xuất hiện cả!
  • Vốn dĩ cuộc sống cấp 3 của tôi ngày nào cũng thế, học tập và học tập. Tôi không biết mình đã sống 1 năm 365 ngày, hay là 1 ngày, 365 lần!
  • Tôi cũng chẳng hiểu rõ bản thân đã trải qua 2 năm học Trung học Phổ Thông ấy như thế nào, tôi thậm chí chẳng ý thức được thời gian trôi đi, ngày qua ngày lặp lại, tôi ước chừng mình đã sống trong vòng lặp này lâu đến mức tôi có thể làm những công việc y hệt nhau một cách máy móc và không có tự chủ.
  • Đôi khi có nhiều bạn bè thắc mắc, tại sao tôi lại cố gắng nhiều đến vậy? Hơn hết, tôi biết việc này không phải đơn giản là tôi muốn, mà là tôi cần! Tôi cần phải học tập vì một tương lai tươi sáng, cho dù tôi có học đến chết trên bàn học thì tôi cũng không thể dừng lại, và tôi không cho phép bản thân được bỏ cuộc!
  • Một cuộc sống tẻ nhạt vô vị, ấy thế mà bây giờ rời xa, tôi lại cảm thấy nhớ nhung da diết, nhớ đến buồn bực phát điên!
  • Tôi nhớ cái cảm giác lần cuối năm lớp 9, là một đứa học bài Sử, cả lớp chép, là bài Văn viết mãi không xong, là đề Toán khó đến phát khóc, là trang giấy nhòa ướt đẫm nước mắt, những lần dù mệt mỏi nằm gục trên bàn vẫn cố gồng dậy mà học.
  • Xong đến năm cấp 3, tôi lại nhớ những lần vội vã làm bài trên xe buýt, những buổi học nhóm đến khuya chẳng về nhà, nhớ mấy lần trong tiết dù mắt đã nhắm nghiền nhưng tay vẫn không ngừng chép, nhớ những trang giấy đầy ắp màu mực ghi chú, những sấp đề giải mãi chẳng xong, nhớ giờ ra chơi trường vẫn vang lên tiếng sột soạt đều đều của giấy bút, nhớ cảm giác dù đang ngủ cũng phải bật dậy ngồi vào bàn học, nhớ những đêm bài dài đến nức nở...
  • Cuộc sống trước kia tôi xem là chẳng có gì đặc biệt, còn cảm thấy rất vô vị, giờ đây tôi lại đang khao khát có lại nó, một khao khát mãnh liệt như đang dốt cháy tôi dần dần, khiến tôi vô cùng khó chịu.
  • ...
  • Đã 2 tuần kể từ lúc tôi chuyển đến đây, vẫn như thế, những ngày dài lặp đi lặp lại, nhưng bây giờ tôi thật sự chẳng có gì để làm ngoài đi loanh quanh căn biệt thự rộng lớn này, lắm lúc sẽ lại nổi hứng đi dạo quanh vườn rồi bắt gặp người nhà họ, bị khịa mấy câu thế là tôi bỏ hẳn, suốt ngày chỉ ru rú trong phòng cắm rễ.
  • Tôi thầm cảm ơn bản thân vì chí ít tôi đã mang theo đề cương giải để giết thời gian. Vì chỉ khi cầm bút ngồi vào bàn, tôi mới lại cảm thấy tôi là tôi của trước đây, một học sinh trường chuyên bình thường, với gia đình, người thân và bạn bè xung quanh.
  • Thế là tôi ngày đêm ngồi trên bàn, miệt mài giải từng sấp đề, tôi cảm thấy mình bị điên rồi, tôi muốn học, muốn giải đề, khao khát được áp lực hơn bao giờ hết. Có lẽ tôi chỉ muốn tìm lại hình bóng mình của trước kia, hay là chút hi vọng gì đó cuộc sống sẽ lại về như trước...
  • Đề vẫn thế, tôi vẫn như cũ, chỉ là không gian đã thay đổi, không còn là căn phòng ấm cúng trên tầng 2 mà tôi tự tay trang trí. Không còn bức tường đầy rẫy những mảnh ghi chú lẻ tẻ các môn học, thời gian biểu hay đôi khi chỉ đơn thuần là vài câu nói tạo động lực cố gắng. Cũng chẳng còn bàn học lộn xộn giấy tờ, cà phê, nước tăng lực những hôm thi. Tôi chỉ muốn bản thân trông thật bận rộn, vì chỉ có lao đầu vào đống bài giải mới có thể quên đi tình huống hiện tại, rằng tôi vẫn là tôi, là con của một gia đình bình thường hạnh phúc ở trung tâm quận 7, là học sinh ngoan trong mắt các thầy cô, là một cô gái tỏa sáng được nhiều người yêu quý, ngưỡng mộ.
  • Họ thật sự đã cấm tôi gọi điện về Việt Nam, tôi cũng không thể liên lạc với cộng đồng người Việt trên các trang mạng phổ biến, ngay cả Zalo cũng không tải được...
  • Muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lí do! Tôi thậm chí đã dùng email và yahoo chỉ để liên lạc về Việt Nam, rất may là thành công, có lẽ họ không nghĩ đến tôi lại cố chấp như vậy, hoặc họ quá tự mãn rằng sẽ chẳng có ai muốn nhìn quá khứ của mình khi được nhà tỷ phú đón về cả!
  • Nếu không phải không thể ra khỏi căn biệt thự này, tôi chắc đã chạy đến bưu điện để gửi chuyển phát nhanh về nhà.
  • Tôi biết email của ba mẹ và một số đứa bạn, từ đó hỏi thêm nhiều người, cũng được kha khá. Chúng tôi trao đổi qua email, ba mẹ hỏi thăm tôi rất nhiều, tôi không biết lần đầu tiên nhận được email của người thân, tôi đã vui sướng nhảy cẫng lên thế nào, cũng không biết đã đọc đi đọc lại nó bao nhiêu lần.
  • Sau đó tôi cũng biết được địa chỉ thư điện tử của bạn cùng lớp, bạn thân, chúng tôi đã dành cả đêm để tâm sự với nhau nhiều điều. Nhờ vậy tôi đã tìm lại được niềm vui, không còn bi quan về cuộc sống như trước đó.
  • Chí ít thì thay vì tìm cách chống đối như trước đây thì hiện tại tôi đang học cách dần chấp nhận, dù vậy tôi nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định muốn trở về Việt Nam.
  • Trong suốt 2 tuần, ngoài thời gian ăn ra, còn lại tôi chỉ đều ở trong phòng. Vừa có không gian riêng cho bản thân, vừa tránh chạm mặt không cần thiết, tôi biết nhà này chẳng ai ưa tôi, đi qua đi lại gặp nhau hoài có khi họ thấy ghét rồi tạt axit tôi thì sao? Nghĩ thôi đã thấy đáng sợ, vẫn nên tự kỷ trong phòng vẫn hơn!
  • Các lớp học ở Việt Nam sớm đã khai giảng, bạn bè thay phiên nhau chụp ảnh bài học cho tôi. Thầy cô cũng hỏi thăm qua email, ít ra tôi cảm thấy biết ơn vì những người xung quanh luôn yêu thương và đối xử tốt với tôi rất nhiều, dù cho có vì lí do nào đi chăng nữa, lòng tôi vẫn dâng lên một cỗ ấm áp vô cùng.
  • .
  • .
  • .
  • .
  • .
14
10