(VKook Fanfic) Phu Quân Của Ta Là Qủy Vương
  • Namjoon sợ cậu không hiểu nên giải thích:
  • Namjoon
    Namjoon
    Minh hôn còn gọi là âm hôn, là lễ cưới dành cho người chết, có thể là người chết cưới người chết, cũng có thể là người chết cưới người sống. Nhưng trường hợp thứ hai đã hiếm lắm rồi, dù sao hiện giờ… Cậu sao thế?
  • Lúc này anh mới để ý tới sắc mặt tái mét của Jungkook.
  • Cậu nắm bàn tay đang run lẩy bẩy của mình, cố lắm mới bình tĩnh lại được một chút. Jungkook mở miệng, lắp bắp kể lại được chuyện mình gặp trong mơ. Theo lời kể của cậu, biểu cảm của Namjoon cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
  • Anh gõ ngón tay lên mặt bàn.
  • Namjoon
    Namjoon
    Dù là ma quỷ cũng không thể vô duyên vô cớ ép người sống kết minh hôn được, phải có môi giới, giống như một dạng hứa hẹn ấy.
  • Jungkook ngơ ngác, chắc chắn cậu đâu có khùng mà hứa hẹn kết hôn với người chết!
  • Namjoon lắc đầu.
  • Namjoon
    Namjoon
    Có khi chính cậu cũng không biết là mình đã đồng ý cũng nên. Cậu có nhặt tiền nhét trong phong bì đỏ mà người ta vứt dưới đất không? Có khen ngợi ảnh chụp trên bia mộ xinh đẹp không? Có ước cái gì rồi nói mấy câu kiểu ‘có chết cũng đáng’ rồi nó thành sự thực không?
  • Jungkook lắc đầu quầy quậy.
  • Namjoon
    Namjoon
    Lạ nhỉ?
  • Trán Namjoon nhíu tít lại.
  • Namjoon
    Namjoon
    Hay là trước đây cậu có được bố mẹ hứa hôn với ai chăng? Tôi từng nghe ông nội kể, trước kia cũng có hai người được bố mẹ đính ước với nhau từ nhỏ - kiểu đùa giỡn của người lớn thôi. Nhưng sau này lớn lên, cô gái bất hạnh mất, chàng trai kia mãi không lấy được vợ, còn suýt chút nữa mất mạng, đến lúc người lớn nhớ lại hôn ước này, làm lễ cúng bái các kiểu mới thôi đấy.
  • Jungkook sởn da gà, cậu thấp thỏm nghĩ không lẽ là vậy thật? Nếu là chuyện người lớn trêu chọc nhau thì… Không đúng!
  • Jungkook
    Jungkook
    Nhưng dù bố mẹ tôi có hứa hẹn kiểu đó với người khác thì cũng nên chọn con gái chứ? Cái người kia… rõ ràng là nam mà?
  • Namjoon
    Namjoon
    Nam?
  • Namjoon ngẩn người.
  • Nếu “chú rể” là nam, thì sao lại nhắm đến Jungkook?
  • Namjoon
    Namjoon
    Cậu có nhớ ngày sinh tháng đẻ của mình không?
  • Namjoon chợt hỏi.
  • Jungkook ngố ra.
  • Jungkook
    Jungkook
    Đương nhiên, sinh nhật tôi…
  • Namjoon
    Namjoon
    Không phải ngày dương!
  • Anh sốt ruột cắt ngang
  • Namjoon
    Namjoon
    Ngày âm cơ, việc kết hôn xem ngày giờ, xem tuổi gì gì đó đều là dùng ngày âm cả. Nếu ‘vị kia’ là nam mà vẫn chọn cậu thì e là do vấn đề ngày sinh tháng đẻ rồi, cũng không phải chưa từng có tiền lệ cưới nam thê nhằm mấy mục đích xung hỉ hay hóa tai giải ách.
  • Jungkook
    Jungkook
    Ngày âm thì tôi chịu.
  • Jungkook bĩu môi, thanh niên ngày nay mấy ai nhớ lịch âm cơ chứ?
  • Namjoon
    Namjoon
    Hỏi bố mẹ đi.
  • Jungkook
    Jungkook
    Bố mẹ tôi mất lâu rồi.
  • Namjoon khựng lại một chốc.
  • Namjoon
    Namjoon
    Hỏi người khác vậy, trong nhà cậu…
  • Jungkook
    Jungkook
    Còn chú thím tôi ở quê.
  • Jungkook nhìn bát cháo đã nguội trên bàn:
  • Jungkook
    Jungkook
    Nhưng quan hệ của tôi và họ không tốt lắm.
  • Nói không tốt đã là nói giảm nói tránh rồi đấy, vì thực ra cậu không liên lạc gì với họ đã gần chục năm nay rồi.
  • Cuối cùng Namjoon đành thở dài hứa sẽ tìm người hỏi thêm, còn đảm bảo với cậu là mọi việc chưa quá muộn nên Jungkook vẫn an toàn. Dù sao cũng chưa bái thiên địa, có bái thiên địa thì vẫn chưa động phòng, cho dù trong trường hợp xấu nhất là động phòng rồi (mặt Jungkook tái xanh như tàu lá chuối) thì chỉ cần tìm được nguyên do khiến cậu bị kéo đi kết minh hôn, chà, như Namjoon nói - vẫn li hôn được.
  • Có lẽ là trông Jungkook đáng thương quá, trước khi rời đi Namjoon còn đưa cho cậu một miếng gỗ mỏng bóng loáng vẽ hoa văn rất đẹp. Anh nói miếng gỗ đó đã được khai quang, có thể dùng như bùa hộ mệnh, hẳn là sẽ bảo vệ được cậu, không cho lễ minh hôn kia tiến triển quá nhanh.
  • Jungkook thần người cầm miếng gỗ trong tay, đến lúc lấy lại tinh thần thì Namjoon đã đi từ lâu. Cậu chợt nhận ra mình chưa hỏi anh sống ở đâu, cũng không có số điện thoại để nếu có chuyện thì còn cầu cứu, ngay cả bùa hộ mệnh trong tay cũng chưa trả tiền cho người ta nữa.
  • Đêm đó, Jungkook trèo lên giường lúc mười giờ tối. Cậu đã nhận ra là dù mình có cố thức đến sáng thì vào một lúc nào đó cũng sẽ ngủ quên và bị kéo vào giấc mộng nọ, vậy nên cứ thuận theo cho lành.
  • Như lời dặn của Namjoon, cậu cho miếng gỗ vào một cái túi vải nhỏ rồi đeo lên cổ, cố gắng dán nó càng sát da thịt càng tốt. Cảm thấy yên tâm hơn một chút vì có bùa hộ mệnh, hoặc đã quá mệt mỏi, Jungkook gần như đã thiếp đi ngay sau khi đặt lưng xuống giường.
  • ***
  • Cậu tỉnh lại với tiếng nhạc hỉ ầm ầm bên tai, cơ thể lắc lư theo nhịp đong đưa của cỗ kiệu. Jungkook biết mình đang ở trong mộng, nhưng so với những lần linh hồn như bị đóng đinh trong cơ thể lúc trước thì lần này tốt hơn nhiều, ít nhất cậu có thể cử động được hai bàn tay. Cậu kiểm tra trên cổ, bùa hộ mệnh vẫn ở đây.
  • Bà mối giấy kia vẫn tươi cười dẫn cậu đi về phía người đàn ông mặc đồ đỏ. Người đó rất cao, dáng đứng thẳng tắp khiến cậu liên tưởng đến quân nhân, chỉ có gương mặt mờ mờ ảo ảo lẩn khuất sau một lớp sương đen là không thể thấy rõ.
  • Tiếng nhạc hỉ đột ngột cất cao, cao vút đến mức tai Jungkook không tìm được giai điệu nữa, chỉ cảm thấy ê răng như tiếng thìa sắt cạo lên bát nhôm giống trò nghịch ngợm lúc bé. Khách mời trong sảnh ngoài sân đồng thời tung ra đủ thứ trang sức, ánh nến tranh tối tranh sáng khiến những món châu ngọc đó càng lấp lánh hơn. Jungkook liếc xuống sàn nhà, chợt thấy sởn tóc gáy bởi những thứ nằm dưới đó nào có phải vàng bạc châu báu gì mà toàn là giấy tiền vàng mã!
  • Một sức mạnh vô hình chợt đè xuống Jungkook, ép cậu cúi người. Bên kia, người đàn ông không rõ mặt cũng chậm rãi cúi người.
  • Mặt Jungkook trắng bệch, biết nếu bái lạy trời đất thiên địa xong là cậu coi như đã hoàn thành lễ minh hôn, cho dù không chết ngay thì cũng chẳng tốt đẹp gì. Jungkook nghiến chặt răng, cậu nâng tay giật túi bùa hộ mệnh trên cổ xuống, miếng gỗ nhỏ lăn xuống sàn, vang lên một tiếng ‘cạch’ rất rõ dù chiêng trống đang rền vang.
  • Mọi âm thanh chợt im bặt. Động tác của khách khứa đờ ra như bị đóng băng, rồi những cái đầu đồng loạt quay về phía cậu, đôi mắt vô hồn của họ nhìn chòng chọc vào Jungkook.
  • Một cơn gió thổi qua.
  • Jungkook ngạt thở nhìn cơ thể của các vị khách đó dần nhũn ra như giấy ngâm nước, áo lụa váy hoa sang trọng nhăn nhúm, đổi màu như đồ cũ để lâu bị mủn nát, những gương mặt tươi cười chảy ra như sáp nến, nhỏ tong tỏng xuống mặt đất. Mọi màu sắc rực rỡ đều bị rút đi thành hai màu đen trắng.
  • Chỉ còn người đàn ông kia và Jungkook không thay đổi gì, giống như hai mảng màu quái gở chen vào giữa một bức ảnh xưa cũ.
14
Chương 4: Minh Hôn (3)