(VKook Fanfic) Phu Quân Của Ta Là Qủy Vương
  • ‘Thịch!’
  • Jungkook choàng tỉnh, thấy mình đang nằm dưới giường với phần lưng đau nhói, rõ ràng là vừa ngã khỏi giường. Cậu nằm im đó thở dốc, cả người lạnh lẽo dù đang giữa hè.
  • Bảy giờ sáng, căn phòng cũ vẫn âm u như lúc hoàng hôn. Jungkook nhìn chằm chằm vào hình ảnh hốc hác của mình trong gương, làn da trắng của cậu đã gần như chuyển thành trong suốt, nhìn rõ được cả các mạch máu màu xanh bên dưới, đôi mắt đen xì sưng húp, cả người bốc lên thứ mùi rệu rã khó chịu cứ như đã bước một chân vào cửa tử vậy.
  • Jungkook run lập cập trước suy nghĩ bất chợt của mình. Cậu lắc mạnh đầu, quyết định không ngủ nướng - dù đây là việc cậu thích nhất vào những ngày nghỉ - mà ra ngoài tắm nắng. Cậu cần cái gì đó nhiều sức sống một chút.
  • Bên ngoài căn nhà tập thể cũ là một khu chợ cóc đông đúc, tuy không được sạch sẽ ngăn nắp như trong siêu thị nhưng cũng đầy đủ mọi thứ từ đồ ăn thức uống đến đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Jungkook ghé vào hàng cháo quen thuộc, chưa kịp mở miệng đã được bà chủ đón trước:
  • Bà chủ quán
    Bà chủ quán
    Vẫn như cũ hả Kookie?
  • Jungkook ngoan ngoãn gật đầu, từ lúc cậu chuyển tới đây thì vẫn luôn ăn sáng ở quán này, nửa năm cũng đã đủ để bà chủ nhớ mặt cậu khách ruột. Người phụ nữ to béo phúc hậu quay vào trong cao giọng:
  • Bà chủ quán
    Bà chủ quán
    Một cháo sườn với quẩy, thêm trứng!
  • Rồi bà quay sang nhìn cậu từ đầu tới chân:
  • Bà chủ quán
    Bà chủ quán
    Làm việc ở thư viện vất vả vậy cơ à? Trông cháu cứ như ba tháng chưa được ngủ ấy!
  • Đúng lúc này, bàn bên cạnh vang lên một tiếng ‘cạch’ ầm ĩ! Bà chủ quán ngay lập tức đá Jungkook sang một bên rồi chống nạnh mắng chàng trai cao to đang vội vàng sắp xếp lại mặt bàn.
  • Bà chủ quán
    Bà chủ quán
    Kim Namjoon! Lần thứ mấy rồi hả? Còn làm đổ cái gì nữa thì dì sẽ bẻ cổ cháu đấy!
  • Anh chàng trông như con gấu kia - Kim Namjoon - ỉu xìu cúi đầu nghe mắng, tay liên tục dựng lại ống đũa, hộp khăn giấy, chai lọ vại bình nằm ngổn ngang, đáng tiếc là đỡ được cái này lại hất văng cái khác. Jungkook nhìn thấy tội nghiệp quá nên thò tay qua giúp anh ta sắp lại đồ.
  • Namjoon
    Namjoon
    Cảm ơn cậu.
  • Namjoon trông như sắp khóc đến nơi.
  • Namjoon
    Namjoon
    Dì ấy sắp giết tôi thật đấy.
  • Jungkook cười khì, xua tay ý bảo đừng để tâm rồi tiếp tục chờ bữa sáng. Lúc cậu đang đếm tới con kiến thứ một trăm ba mươi bảy diễu hành qua chân bàn thì nghe tiếng kéo ghế ở phía đối diện. Là Namjoon.
  • Namjoon
    Namjoon
    Tôi ngồi đây được không?
  • Jungkook nhìn một vòng quanh quán, bàn trống nhiều thế này cơ mà, nhưng cậu cũng ngại ngùng từ chối người ta nên đành gật đầu. Như mọi chàng trai hướng nội khác, Jungkook không thực sự thoải mái khi phải ở gần người lạ.
  • Bên kia bàn, Namjoon vẫn nhìn cậu không chớp mắt. Được một lúc, nhịn hết nổi nên Jungkook đành mở lời.
  • Jungkook
    Jungkook
    Ờm, trên mặt tôi có gì à?
  • Namjoon lắc đầu.
  • Namjoon
    Namjoon
    Trên người cậu cơ, phải cởi quần áo ra mới thấy.
  • Cái mẹ gì cơ?
  • Anh chàng kia có vẻ cũng đã nhận ra câu mình nói nghe như muốn quấy rối người ta nên vội vàng chữa cháy.
  • Namjoon
    Namjoon
    Không, ý tôi là cậu sắp chết rồi!
  • Thằng cha này say cháo à?
  • Thấy Jungkook trông như sắp co cẳng chạy, hoặc là hất cái bàn vào mặt mình, Namjoon sốt ruột gãi loạn mớ tóc trên đầu khiến nó xù lên như tổ quạ. Rồi anh ta thở dài đánh thượt một cái.
  • Namjoon
    Namjoon
    Chắc cậu nghĩ tôi điên, nhưng mà tôi thấy trên người cậu có tử khí, rất mạnh.
  • Jungkook vẫn không hạ thấp cảnh giác. Nói thật là nếu cái tay vai u thịt bắp này có nổi cơn mà vung tay với cậu thì đứa cả ngày sách vở như Jungkook cũng chỉ có nước ôm đầu chịu trận.
  • Đúng lúc này bà chủ quán mang cháo của Jungkook ra, thấy Namjoon đang ngồi đối diện cậu thì lườm cho anh một cái.
  • Bà chủ quán
    Bà chủ quán
    Bây lại bày trò gì thế hả?
  • Rồi không đợi anh trả lời, bà quay về phía Jungkook.
  • Bà chủ quán
    Bà chủ quán
    Nếu nó có nói cái gì kì lạ với cháu thì đừng giận nhé, nó không có ý xấu đâu, chỉ hơi hâm thôi.
  • Namjoon ủ rũ cầm bánh bao ăn, rất muốn cãi mình không hâm… nhưng mà không dám.
  • Đợi bà đi khuất, Jungkook vừa khuấy cháo cho nguội bớt vừa tò mò hỏi:
  • Jungkook
    Jungkook
    Anh là thiên sư hả?
  • Namjoon gật đầu.
  • Namjoon
    Namjoon
    Học từ ông nội tôi, có điều mọi người quanh đây không tin lắm. Nhưng chủ yếu là các bác các dì sợ tôi bị người ta đánh.
  • Nghe là biết một người đàn ông có quá khứ rồi.
  • Jungkook ngậm cháo, cảm thấy cái người thật sự trông không đáng tin cho lắm. Nhưng ông bà ta hay nói, có bệnh thì vái tứ phương, cái chuyện cậu đang gặp phải thực sự không được khoa học cho lắm. Đằng nào cậu cũng đang định lên chùa đây, nay gặp thiên sư thế này thì hỏi luôn cũng chẳng mất gì, dù sao nếu anh chàng Kim Namjoon này dám bảo cậu làm lễ cúng tiền gì đó thì cậu sẽ quay lưng đi luôn!
  • Namjoon
    Namjoon
    Khụ, không nói cái này.
  • Namjoon chuyển chủ đề.
  • Namjoon
    Namjoon
    Gần đây cậu có gặp chuyện gì kì lạ không? Kiểu, tôi cũng không biết nói thế nào nữa, tử khí trong mắt những người như tôi có màu đen, nhưng tử khí trên người cậu lại nửa đỏ nửa đen. Nó…
  • Anh trầm ngâm một hồi.
  • Namjoon
    Namjoon
    Giống như kiểu tử khí đến từ việc hỉ vậy, lại trộn lẫn cả âm khí… Kì lạ, không lẽ lại là minh hôn…
  • Jungkook đánh rơi chiếc thìa trên tay vào bát cháo.
  • Minh hôn?
14
Chương 3: Minh Hôn (2)