(VKook Fanfic) Island / Chương 6: Bão
(VKook Fanfic) Island
  • Ánh sáng ở đây chói quá… Jungkook thầm rên rẩm trong lòng, đôi mắt khô khốc không cho phép cậu mở mắt ra hẳn, chỉ vừa nhấp nháy hàng mi là đã xót đến chảy cả nước mắt ra rồi.
  • Yoongi
    Yoongi
    Cậu tỉnh rồi à?
  • Một giọng nói khàn khàn nghe như say rượu cất lên bên cạnh cậu.
  • Tiếng gì thế nhỉ? Hôm qua cậu ngủ mà quên tắt TV à? Jin hyung sẽ cằn nhằn nữa cho xem, có lẽ cậu thực sự nên đi du lịch vài hôm để trốn… Ấy! Du lịch? Đảo Beokja! Quái vật!
  • Jungkook bật dậy khỏi giường rồi lại lập tức nằm bẹp xuống, cái đau nhói lên khắp mình mẩy như bị khoan vào thịt khiến mặt mũi cậu trắng bệch, mồ hôi lạnh thấm ra đẫm trán.
  • Min Yoongi đang ngồi trên ghế ăn táo bị hành động của cậu làm cho mắc nghẹn, anh ta vừa ho vừa sặc vừa chỉ tay vào cậu. Trong phút chốc, căn phòng bệnh chỉ còn những tiếng ho nghe như sắp long cả phổi ra ngoài của Min Yoongi và tiếng hít thở dồn dập của Jungkook.
  • Mất đến năm phút thì mọi thứ mới yên lặng trở lại. Yoongi liếc cái vẻ thất thần của Jungkook với sự thương cảm rõ rệt, cậu nhóc này hình như mất hồn luôn rồi. Cũng không thể trách được, trên thế giới này có bao nhiêu người nhìn thấy những hiện tượng siêu tự nhiên - và bị cái hiện tượng siêu tự nhiên đó tấn công - mà vẫn bình tĩnh được cơ chứ? Không bị dọa điên luôn đã được coi là dũng cảm hơn người rồi!
  • Jungkook
    Jungkook
    Anh lừa tôi.
  • Jungkook run giọng nói, ánh mắt vừa như nhìn Yoongi lại vừa như xuyên qua Yoongi nhìn thứ gì khác.
  • Yoongi
    Yoongi
    Vậy cậu bảo tôi làm sao bây giờ?
  • Anh ta bình thản nhún vai, biết rất rõ cậu đang buộc tội chuyện gì.
  • Yoongi
    Yoongi
    Nói sự thật với mọi vị khách du lịch gặp quái vật à? Đừng có ngớ ngẩn thế, ngay chính cậu cũng vội vàng bám víu vào cái lí do ngớ ngẩn mà tôi nói hôm trước đấy thôi?
  • Jungkook không tranh cãi, cậu biết điều anh ta nói là đúng. Người ta có xu hướng tự lừa dối bản thân để trốn tránh những thứ mình không muốn phải đối mặt, ví dụ con quái vật hôm trước. Cậu dám nói mình không thấy có một chút xíu nghi ngờ nào với lời giải thích của Min Yoongi sao? Không, nhưng cậu vẫn cố tình lờ nó đi với hi vọng cuộc đời mình giữ được sự bình yên giống hai mươi sáu năm trước. Đó là còn chưa kể đến sự hỗn loạn nếu mọi người biết đến sự tồn tại kinh khủng ấy nữa (nếu nó không biến thành mấy tin không xác định kiểu quái vật hồ Lochness).
  • Nhưng mà…
  • Jungkook
    Jungkook
    Mọi? Có rất nhiều người từng gặp thứ… quái vật ấy sao?
  • Yoongi
    Yoongi
    Tính cả cậu ấy hả? Một. Trong vòng ba trăm năm qua.
  • Yoongi rút từ trong túi ba lô đặt dưới đất - ba lô của Jungkook - ra que kẹo mút, bóc vỏ rồi nhét vào miệng tự nhiên như không.
  • Yoongi
    Yoongi
    Và thứ đó gọi là Dục Quỷ, loại ma quỷ sinh ra từ tà niệm của loài người.
  • Jungkook
    Jungkook
    Một?
  • Jungkook mếu xệch.
  • Jungkook
    Jungkook
    Một ấy hả?
  • Anh ta nhìn cậu cười, tiếng nói lúng búng không rõ vì ngậm kẹo.
  • Yoongi
    Yoongi
    Xin lỗi, tôi nói không rõ. Cậu là người duy nhất trong ba trăm năm qua gặp Dục Quỷ… mà vẫn còn sống. Hai lần!
  • Ánh mắt nhìn cậu của Min Yoongi rõ ràng đang nói: Nhóc, cậu may mắn lắm đó!
  • Jungkook cảm thấy váng vất như tuột huyết áp, may mắn kiểu này tôi nhường anh đấy! À không, với người này thì anh ta gặp quái… Dục Quỷ hàng ngày cũng nói không chừng!
  • ‘Cạch!’
  • Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ linh mục đen từ đầu đến chân bước vào, đôi mắt đen đặc như đáy hồ sâu liếc qua Jungkook một cái rồi tập trung vào Yoongi.
  • Taehyung
    Taehyung
    Xong rồi.
  • Tóc bạc hà gật đầu.
  • Yoongi
    Yoongi
    Vậy đi thôi.
  • Anh ta quay về phía Jungkook.
  • Yoongi
    Yoongi
    Đây là Taehyung, là người tối hôm qua, nhưng cậu không cần quan tâm vụ đó. Các vết thương của cậu không nặng, bầm dập xước xát chút thôi chứ gân cốt không có vấn đề gì hết. Viện phí các thứ tụi này lo cả rồi, mọi chi phí của cậu tại đảo Beokja này cũng miễn phí, cái gì trả rồi thì sẽ được hoàn lại vào tài khoản ngân hàng. Thế nhé!
  • Nói rồi hai người họ sóng vai bước ra ngoài. Jungkook ngẩn người trong một giây rồi vội vàng xuống giường đuổi theo.
  • Jungkook
    Jungkook
    Xin lỗi, chờ một chút đã…
  • Hai người kia quay lại nhìn cậu, Jungkook cúi gập người, dù các vết thương trên người kéo căng đau đến mức khiến cậu muốn chửi thề.
  • Jungkook
    Jungkook
    Cảm ơn vì đã cứu mạng tôi.
  • Yoongi nhướng mày nhìn Taehyung. Trải nghiệm này đúng là hiếm gặp, thường thì họ hay phải nghe mấy người xui xẻo bị Dục Quỷ tấn công mắng chửi rồi đổ tội gì đó cơ, cứ như thể cái thứ đó là do họ thả ra vậy (nhưng Yoongi không mấy để bụng, ai bảo họ đi gặp Thượng Đế ngay sau đó cơ chứ? Ai lại ghim người chết bao giờ!)
  • Nhưng được người mình cứu ngoan ngoãn cảm ơn thế này thì đúng là không tệ, ngay cả đôi vai căng cứng của Taehyung dường như cũng thả lỏng lại một chút.
  • Yoongi gãi mũi.
  • Yoongi
    Yoongi
    Ờm, đó là nhiệm vụ của chúng tôi mà. Dù sao đi nữa, chúc cậu có chuyến du lịch vui vẻ tại đảo Beokja.
  • Jungkook lầm bầm trong họng:
  • Jungkook
    Jungkook
    Không, cảm ơn, tôi có bò cũng sẽ bò về Seoul.
  • Cậu chẳng muốn phải ở lại cái nơi quái quỷ này một giây nào nữa hết, cậu sẽ về Seoul ngay bây giờ, rồi mọi chuyện sẽ trở lại bình thường như trước kia. Jungkook nhanh chóng xin xuất viện, phần lớn các vết thương trên người cậu đều là thương ngoài da cả, có vài vết cắt khá sâu nhưng nói chung là không cần nằm một chỗ.
  • Cậu về khách sạn gom đồ rồi gọi taxi phóng thẳng đến sân bay, dự định đặt vé chuyến sớm nhất tới Seoul.
  • Nhân viên sân bay
    Nhân viên sân bay
    Tôi xin lỗi thưa quý khách.
  • Nhân viên bán vé tại sân bay lắc đầu.
  • Nhân viên sân bay
    Nhân viên sân bay
    Vì có một vài trục trặc nên không có chuyến bay nào khởi hành từ đảo Beokja tới Seoul trong hôm nay cả.
  • Jungkook hoảng hồn. Được rồi, không phải Seoul cũng không sao.
  • Jungkook
    Jungkook
    Vậy tới nơi khác, nơi nào cũng được, miễn là chuyến sớm nhất!
  • Cô gái bán vé kín đáo nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
  • Nhân viên sân bay
    Nhân viên sân bay
    Vâng, chuyến sớm nhất rời đảo Beokja là tới Busan, khởi hành vào…
  • Jungkook
    Jungkook
    Cho tôi vé đó!
  • Jungkook cắt ngang, biết mình thực bất lịch sự nhưng giờ thì cậu không lo vụ đó được. Đầu óc càng tỉnh táo thì cậu càng nhớ rõ những chi tiết đêm qua hơn, cũng càng sợ hãi hơn, lúc này lại không có hai người kia ở bên cạnh bảo vệ cậu.
  • Chốc chốc Jungkook lại kiểm tra thời gian, dự cảm bất an càng lúc càng mạnh. Jungkook quanh quẩn tại sân bay, khung cảnh người đến người đi ở đây giúp cậu thấy an tâm hơn phần nào, dù bầu trời ngoài kia cứ tối dần.
  • Tối dần? Đang trưa mà?
  • Đúng lúc này tiếng loa tại sân bay vang lên: “Sân bay đảo Beokja xin thông báo: Do lí do về thời tiết, các chuyến bay đến và đi từ sân bay đảo Beokja sẽ được hoãn lại vô thời hạn. Những hành khách cần hoàn lại vé và tìm nơi ở xin hãy tới quầy bán vé để được hỗ trợ. Rất xin lỗi các quý khách vì sự cố này.”
  • Thông báo vang liên tiếp mấy lần nhưng Jungkook không để ý đến nữa, cậu còn đang bận phát hoảng vì phải ở lại hòn đảo này, còn là “vô thời hạn” nữa. Ai mà biết cậu có còn sống đến lúc đó hay không cơ chứ?
  • Cậu chạy đến quầy bán vé, dù biết chuyện hoãn bay là không thể tránh khỏi nhưng vẫn có một tia hi vọng bé xíu cắm chặt trong tim cậu. Biết đâu…
  • Nhân viên sân bay
    Nhân viên sân bay
    Là tất cả các chuyến bay đều bị hoãn lại ạ.
  • Nhân viên quầy vé mỉm cười đầy hối lỗi.
  • Nhân viên sân bay
    Nhân viên sân bay
    Có một cơn bão bất ngờ xuất hiện quanh khu vực đảo, sức gió rất mạnh nên máy bay, hay tàu thuyền đều không được rời bến. Chúng tôi rất tiếc thưa quý khách. Không ạ, phải chờ bão tan đã, vâng, để đảm bảo an toàn thì ít nhất cũng phải mất ba đến bốn ngày ạ.
  • Jungkook đứng sau nhóm người tụ tập trước quầy bán vé, nghe lời giải thích của nhân viên mà cảm thấy càng lúc càng lạnh. Thôi rồi, sao lại có bão đúng lúc này cơ chứ…
  • Cậu thất thểu xách hành lí về khách sạn, may mà lúc trước đi vội quá quên cả trả phòng, không thì e là giờ này cậu phải vạ vật ngoài sân bay mất.
  • Bên ngoài, bầu trời đã chuyển màu đen đặc, nặng trịch như sắp rơi xuống mặt đất, gió cũng mạnh dần, mang theo cả hơi nước thấm lạnh cuốn tung bụi mù và lá khô trên đường. Jungkook ỉu xìu tìm taxi, không để ý bóng đen bám theo cậu, rất nhiều bóng đen…
14
Chương 6: Bão