(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 8: Lọ Lem Về Nhà Muộn
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Tại bệnh viện.
  • Sasuke đã được đưa vào phòng cấp cứu. Hinata vẫn ngồi trên chiếc ghế đợi. Không ai bảo cô phải làm thế, nhưng Hinata vẫn muốn làm như vậy. Bởi bản chất của cô vốn từ khi sinh ra đã như thế, luôn lương thiện và tốt bụng và có trách nhiệm. Đang ngồi yên, bất giác cô đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Hinata mới giật mình, khi chiếc đồng hồ đã điểm 11h đêm. Đáng ra cô phải về nhà rồi thay vì ở đây. Với một chút lúng túng, cô đứng lên, nhấc chân bước về phía cánh cửa lớn, lối ra vào bệnh viện. Nhưng vừa nhấc chân được vài bước, Hinata buộc phải dừng lại, khi cô y tá cất tiếng nói gọi cô.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Này cô gì ơi.
  • Theo bản năng, Hinata quay lại khẽ gật đầu, chăm chú nhìn người trong trang phục y tá.Theo quan sát của Hinata, người phụ nữ trẻ đó vừa bước ra từ phòng cấp cứu, nơi Sasuke đang ở trong đó.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Cô là người nhà của bệnh nhân vừa được đưa vào phòng cấp cứu?
  • Hinata ấp úng chưa kịp trả lời, cô y tá thân thiện lại lên tiếng:
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Cô có nhóm máu gì?
  • Nhìn sắc mặt chưa hiểu của Hinata người y tá nói tiếp:
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Cậu ta mất nhiều máu, cần máu để bổ sung. Rất tiếc bệnh viện đã hết máu dự phòng. Vậy nên chúng tôi cần người hiến máu ngay bây giờ.
  • Giọng cô y tá nhẹ nhàng nhưng cũng đầy khẩn trương.
  • Hinata
    Hinata
    O
  • Hinata lắp bắp trả lời.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    O thật không?
  • Hinata gật đầu khi cô y tá hỏi lại.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Tốt quá rồi, cô mau đi theo tôi.
  • Chả thèm để Hinata chuẩn bị tinh thần, y tá khẩn trương bước tới, kéo cô vào phòng lấy máu. Hinata ngơ ngác nhưng sau cùng cũng tình nguyện hiến máu để cứu người.
  • oOo
  • Hinata đang ở trong phòng hồi sức của bệnh viện. Cô vừa mới lấy máu của mình để cứu Sasuke. Mặc dù không biết đó là ai, nhưng cô vẫn làm vì để cứu người. Điều cô luôn được dạy dỗ từ mẹ mình.
  • Yêu thương giúp người khác, sẽ mang lại hạnh phúc.
  • Khi cảm thấy khá hơn, Hinata rời khỏi giường. Đến lúc cô cần phải về nhà, nghĩ thế Hinata bước chân mình hướng ra cửa của bệnh viện. Có phải là ý trời đang trêu đùa Hinata? Khi một lần nữa cô y tá gọi Hinata dừng bước.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Cậu ta đã qua cơn nguy hiểm. Cô có thể vào thăm cậu ta. Tiện thể cô xuống phòng thu ngân đóng viện phí nhé.
  • Không biết đây là may mắn hay xui xẻo? Chỉ biết Hinata với khuôn mặt buồn rầu đi đóng tiền viện phí, cho người mà cô thậm chí còn không biết tên. Số tiền lương tháng này, coi như đi luôn, khi Hinata hoảng hốt nhìn số tiền cần thanh toán ghi trên hóa đơn.
  • Xong xuôi mọi thủ tục, Hinata ngậm ngùi bước ra về, không thèm lên xem cái người khiến cô ra nông nổi này như thế nào. Hinata vừa đi vừa thầm rũa cái tật nói lắp, khi nói chuyện với người lạ. Cô tự trách nên nói rõ ràng cho cô y tá đó biết, mình không phải người nhà của Sasuke. Nhưng mọi chuyện đã lỡ, tự trách mình có được gì? Trong đêm, có một cô gái lầm lũi bước đi bộ, từ bệnh viện về nhà. Lí do số dư còn lại không đủ trả tiền taxi.
  • Về đến nhà, Hinata được một phen hoảng hốt khi cánh cổng đã bị khóa lại. Mẹ con mụ Tsunade muốn đêm nay cô phải ngủ ngoài đường. Cho nên đã âm mưu đóng cửa, không cho Hinata vào nhà.
  • Quả là một ngày xúi quẩy với Hinata. Không còn cách nào khác, Hinata buộc phải ở bên ngoài, vì dù có kêu rát cổ họng, người trong nhà cũng không ra mở cửa cho cô đâu. Hinata ngồi co ro, ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình. Gió đến cuốn theo cơn lạnh làm cô run rẩy. Ngước mắt lên nhìn bầu trời, cô thầm trách tại sao bố mẹ cô bỏ cô ra đi. Nước mắt khẽ lăn dài trên khuôn mặt thanh tú, sẽ rất hoàn hảo nêu như cái bớt đó biến mất. Đưa tay gạt nước mắt, cô xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh. Nhìn bộ dạng Hinata lúc này, giống cô bé bán diêm câu chuyện cổ tích buồn. Làm Hinata rơi nước mắt mỗi khi đọc nó.
  • Một lúc sau, giới hạn của một con người đã đến. Hinata quyết định thay đổi cái gọi là số phận buộc người ta phải chấp nhận. Cô không thể cam chịu mãi được. Nghĩ thế Hinata thở dài, bắt đầu ý định mà cô nghĩ trong đầu. Từng bước chậm rãi, bàn tay nhỏ nhắn chai xầy của cô bám chặt vào chiếc cổng. Nhanh nhẹn và khéo léo cô đã leo vào được trong nhà. Phủi hai tay vào nhau, cô trèo vào phòng bằng chiếc ống thông nước bên ngoài mở cửa sổ phòng. Cuối cùng cô đã ở trong phòng của mình. Đồng hồ điểm 12 giờ đêm, cũng là lúc cô chìm vào giấc ngủ, với hi vọng ngày mai bình minh sẽ mang hạnh phúc đến với cô. Một nụ cười nhẹ nở trên môi, Hinata đang mơ. Một giấc mơ đẹp.
  • ...
  • Dù ngủ muộn, nhưng theo thói quen Hinata luôn thức dậy trước khi mặt trời mọc. Cô bắt đầu ngày mới bằng những việc mà thường ngày cô vẫn làm, và kết thúc là việc chuẩn bị bữa sáng cho mẹ con nhà mụ Tsunade, trước khi đến trường.
  • Kỳ lạ thay, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây. Khi mà hai cô con gái của mụ, dậy sớm hơn mọi ngày. Cả hai với tâm trạng phấn khích, như đang chờ đón chuyện vui gì đó? Cả hai chạy nhanh ra khỏi nhà, tranh nhau mở cánh cổng.
  • Hinata như đoán ra được ý định của họ, khi nhìn họ qua chiếc cửa sổ nhỏ trên gác mái. Một nụ cười mỉa mai, cô bước xuống nhà, mong chờ phản ứng của mẹ con Tsunade, khi nhìn thấy cô có mặt ở nhà.
  • Trùng hợp ghê! Tsunade vừa bước ra từ phòng của mình. Mụ bị giật mình khi nhìn thấy Hinata bước từ trên lầu xuống. Rõ ràng tối qua chính tay mụ khóa cánh cổng đó. Làm sao mà Hinata có thể vào trong nhà?
  • Hinata gật đầu với mụ thay lời chào. Cô ấy cười thầm trong bụng trước phản ứng như gặp ma của Tsunade. Rồi cứ thế bước vào bếp để dọn bàn ăn.
  • Karin
    Karin
    Nó không có ở ngoài đó. Bực thật mất công dậy sớm.
  • Tiếng Karin càm ràm, than thở khi vừa mở cửa bước vào trong nhà. Theo sau cô ta là Sakura. Mặt ai cũng tỏ rõ sự thất vọng, mất hết cả hứng thú. Chỉ vì muốn xem mẹ mình xử lí Hinata như thế nào, khi cô không về nhà đêm qua. Mà cả hai vất vả thế đấy. Dậy sớm còn hấp ta hấp tấp chạy ra mở cổng, xem có Hinata ở ngoài hay không.
  • Sakura
    Sakura
    Nó chắc sợ mẹ đánh không dám vác mặt về đây. Thật mất công. Không dưng dậy sớm làm trò điên khùng.
  • Sakura thêm vào một câu phỏng đoán sặc mùi mỉa mai. Ả ta nghĩ Hinata sẽ giống như lời ả nói.
  • Karin
    Karin
    Vậy mà chị tưởng được xem mẹ xử lý nó.
  • Karin nói tiếp mà không để ý đến sắc mặt biến đổi của Tsunade. Không đánh mà tự khai, không ai biết Hinata ở trong bếp đã nghe thấy. Tất nhiên trừ Tsunade, sắc mặt mụ ta cho thấy rõ điều đó.
  • Sakura
    Sakura
    Mẹ! Có chuyện gì thế? Mẹ ốm à?
  • Sakura giờ mới phát hiện ra mồ hôi lạnh trên trán mẹ mình. Tsunade không trả lời câu hỏi của con gái. Mặc dù là rất hách dịch không sợ chi ai. Nhưng đó cũng là phản ứng sinh lí bình thường của một con người, khi bị người khác phát hiện ra việc xấu của mình.
  • Nhìn ánh mắt Tsunade, rồi hai cô gái quay nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Cho đến khi một tiếng động nhỏ phát ra từ phía phòng bếp khiến họ phải chú ý.
  • Cả hai tròn mắt khi thấy Hinata đã dọn xong bàn ăn, và đang đứng nhìn họ nở nụ cười khó hiểu. Cảm thấy xấu hổ, không ai dám mở miệng nói gì, lặng lẽ bước lên phòng.
  • Hôm nay đúng là rất vui, mới sáng ra cô được chứng kiến sự mất mặt của ba mẹ con mụ Tsunade.
  • Mỉm cười hài lòng, Hinata trở lại phòng chuẩn bị để đến trường.
14
Chương 8: Lọ Lem Về Nhà Muộn