(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Choáng váng đầu óc. Gaara ngã người, nằm xoài dưới sàn lạnh lẽo. Cơ thể cậu mệt nhoài, không chút sức lực.
  • Gaara nheo mắt tránh nhìn trực diện ánh mặt trời trên cao. Cơn đau theo gió chà xát, ve vãn làn da khiến cậu nhức nhối.
  • Khỉ thật! Cậu rủa thầm, tự trách sao bản thân lại dính líu tới chuyện không đáng này, hại bản thân đau đớn vô cùng.
  • Trước khi ý thức dần dần mất đi, cơn buồn ngủ xâm chiếm khiến cậu không sao tự chủ. Theo dòng tự nhiên, Gaara nhắm nghiền hai mắt, chìm vào giấc mộng lúc nào không hay.
  • Cơn đau cùng cô gái ấy theo cậu tới tận trong mơ.
  • oOo
  • Lúc này đây, ở bệnh viện.
  • Sasuke đi qua đi lại trong căn phòng chật hẹp. Lòng vừa hồi hộp mong đợi từng giây từng phút, cô nhanh nhanh tới. Vừa bồn chồn, nôn nao, tự hỏi: Cô suy nghĩ thế nào về những lời hắn nói hôm qua?
  • Sasuke rất muốn biết câu trả lời của cô. Hinata còn chưa cho hắn biết đáp án đã vội vã bỏ về. Cả đêm hôm ấy, khiến hắn không sao chợp mắt nổi. Lòng cứ thao thức nghĩ về câu trả lời của cô.
  • Sasuke tin rằng những gì cô làm cho hắn, không chỉ xuất phát từ cái gọi là trách nhiệm. Chắc chắn cô cũng có chút tình cảm với hắn. Nếu không, cô đã chẳng tận tình đến thế. Chẳng ai tận tình vì một người mà không có mục đích nào cả. Nhưng cái tận tình của Hinata không đơn thuần vì thỏa thuận, vì lợi ích cá nhân. Cảm giác trong Sasuke mách bảo hắn tin như thế.
  • Chưa kể, bữa nay đứa bé ấy thường xuyên lui ra phòng hắn. Sasuke có người bầu bạn nên bớt nhàm chán, thấy thôi cô đơn. Sasuke biết chính Hinata đã nhờ thằng bé làm thế. Cô sợ hắn một mình trong thời gian chờ cô tới.
  • Hinata chu đáo khiến hắn rất hài lòng. Niềm tin ấy lại càng trở nên mãnh liệt hơn. Chính vì thế, hắn nôn nóng mong chờ cô tới, để hắn làm rõ thứ tình cảm đặc biệt này với cô.
  • Chuyện thật như đùa, nhưng thật sự hắn nhận ra mình có cảm giác với cô gái lọ lem mất rồi. Dù chỉ mới chớm nở thôi, cũng khiến hắn cồn cào ruột gan, xốn xang khác thường.
  • Bất thình lình cánh cửa mở ra, gió thồng thộc lùa vào, hắn bất giác thấy lạnh. Mãi nghĩ vu vơ, hắn quên béng để ý phía cửa, Hinata có thể bước vào bất cứ lúc nào.
  • Theo quán tính hắn ngoái nhìn, mặc dù vẫn còn dải băng trắng che trên mắt, nhưng ánh nhìn chạm ngay vào mắt cô.
  • Sasuke chưa kịp nói gì, cánh cửa đóng sầm lại. Hinata đứng đó thở dồn dập vì chạy đường dài không ngừng nghỉ. Chưa kịp hồn hồn, hắn lại khiến cô giật mình trước cái nhìn đột ngột ấy. Trong một khắc cô tưởng tim mình ngừng đập.
  • Nghe hơi thở khó nhọc, hắn hốt hoảng cất lời.
  • Sasuke
    Sasuke
    Có chuyện gì thế, lọ lem?
  • Khuôn mặt trắng bạch, mồ hôi đầm đìa, đôi mắt nhòe nhoẹt nhìn chằm chằm hắn. Hinata điều chỉnh nhịp thở rồi nói.
  • Hinata
    Hinata
    Không có gì đâu. Anh định ra ngoài à?
  • Thấy hắn đang lang thang dưới sàn, thay vì nằm trên giường như mọi khi, cô nhanh trí dò hỏi trước khi hắn nghi ngờ cô.
  • Sasuke im lặng chốc lát rồi mới nói, phải đấu tranh dữ dội lắm, hắn mới ngăn được sự tò mò trỗi dậy bên trong. Hắn định dồn hỏi cô tới cùng, nhưng nghĩ kĩ có lẽ không phải lúc, nên hắn chuyển hướng sang vấn đề khác.
  • Sasuke
    Sasuke
    Phải! Tôi định dạo khuôn viên một lát. Cô giúp tôi được chứ?
  • Hinata
    Hinata
    Tất nhiên! Nhiệm vụ của tôi mà. Anh đợi lát, tôi cất túi rồi chúng ta đi.
  • Nói rồi cô thả vội chiếc balo sau lưng xuống ghế sofa, tiến tới dìu hắn.
  • Suốt buổi chiều hôm ấy, hắn chỉ hỏi còn cô ngoan ngoãn đáp với vẻ hời hợt, không còn sự trêu chọc vui đùa như mọi khi.
  • Hắn lại thêm phần hoang mang, không biết có phải những lời hắn nói hôm trước, chính là nguyên nhân khiến Hinata trở nên trầm lặng?
  • oOo
  • Xế chiều, gió nhẹ nhàng rít lên, chạm làn da chàng trai nằm ngủ say trên sân thượng.
  • Cái lạnh bất ngờ khiến Gaara mơ màng thức giấc. Đôi mắt lim dim, đang nhắm hờ vội vã mở rộng. Cậu chồm người dậy khi nhận ra mình đang nằm ở một nơi nào đó, chẳng phải chiếc giường êm ái của mình.
  • Nháo nhác nhìn quanh, cuối cùng cậu cũng tỉnh hẳn mộng, trở về với thực tại. Xoa xoa cái đầu vẫn còn đau như búa bổ, cậu lởm chởm vươn người đứng dậy.
  • Chợt thấy phía dưới chân, giấy tờ nằm lăn lóc tứ phía. Cậu tiện tay cúi người nhặt lên một mảnh gần nhất.
  • Một nụ cười ẩn ý lộ diện giữa cảnh hoàng hôn. Trước khi cậu rời khỏi trường, trở về chốn tù ngục. Ngôi nhà từ lâu chỉ còn là nơi đến, đi tạm bợ.
  • oOo
  • Ngày mai vẫn đến như một lẽ thường tình. Vậy là điều mong ước của Hinata đã không thành hiện thực.
  • Mới sáng ra tâm trạng cô đã không vui rồi. Cứ nghĩ tới việc tới trường, là Hinata lại thấy bất an nhiều hơn.
  • Cô phải đối mặt mọi chuyện thế nào đây? Không lẻ lại xin nghỉ học?
  • Tránh né liệu có phải cách giải quyết khôn ngoan?
  • Cô chẳng có tâm tư mà làm mấy cái việc nhà buồn chán nữa. Kể cả những lời soi mói, mỉa mai của ai kia. Làm qua loa vài việc cô mang balo rời khỏi nhà.
  • Hinata đã quả quyết rằng, dù có bất cứ điều gì xảy ra, cô cũng phải dũng cảm đối mặt. Vì tương lai của chính mình. Cô thầm cầu mong, cũng như hi vọng cậu sẽ thương tình bỏ qua, nếu biết được tình cảnh đáng thương của mình.
  • Mặc dù cô chẳng rõ bản thân có phải người gây ra lỗi lầm này hay không. Thế nhưng đánh người đã sai rồi, cậu mà tố cáo với nhà trường thì học bổng của cô sẽ mất. Chưa kể, nếu pháp luật can dự thì tất cả những nỗ lực bao năm qua tan thành mây khói.
  • Dù không biết được cậu sẽ làm gì mình, nhưng cô vẫn phải tới trường. Trốn chạy chỉ khiến cô gặp thêm nhiều bất lợi.
  • Cô âm thầm hồi phục tâm trạng, làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên nhất, rồi mới nhấc chân bước vào cánh cổng sắt.
  • Không được! Quyết tâm và hiện thực vốn dĩ đối đầu nhau. Rõ ràng tâm lý cô chuẩn bị trước cũng chùng xuống theo từng nhịp chân rụt rè, nặng nề cô tiến tới lớp.
  • Trường hôm nay lại được một bữa xôn xao. Bất thình lình một nam sinh đẹp trai, xuất sắc xuất hiện trước một lớp, thuộc khối sinh viên năm nhất.
  • Hẹn hò chăng?
  • Mấy cô gái đi ngang qua đều liếc nhìn về phía chàng trai. Gaara thản nhiên đứng đó chẳng bận tâm điều gì, kể cả những ánh mắt khác thường mọi người nhìn mình. Trên tay cậu mâm mê thứ gì đó, chốc chốc lại ngước nhìn về phía hành lang thênh thang, đám đông đang tấp nập di chuyển.
  • Không ai có thể ngờ rằng có một ngày cậu hành động giống bao kẻ dở hơi thế này, đứng trước lớp của một ai đó. Lần đầu tiên trong đời chủ động đến tìm một cô gái. Quả thực điều này có chút gì đó hơi kỳ quái. Nhưng thôi đành hi sinh bản thân vì mục đích lớn hơn.
  • Mặc đám sinh viên hiếu kỳ nhìn mình, cậu vẫn tỏ vẻ bình thản. Một tay cho vào túi quần, mắt vẫn hướng nhìn phía lối vào.
  • Kia rồi, người cậu cần gặp.
  • Hinata đang bước chợt giật mình đứng lại. Dường như có ai đó đang nhắm vào cô. Cái đầu cắm cúi nhìn sàn bỗng ngẩng cao, hướng về phía cửa lớp.
  • Không thể tránh được, cô trông thấy cậu đứng đó, ung dung bất chấp ánh nhìn người đời.
  • Cô lập tức nấp phía sau bức tường, nơi góc cua đi xuống cầu thang.
  • Cơ thể cứ thế vô thức run rẩy, cô víu chặt quai balo như muốn cấu xé nó ra thành từng mảnh. Đôi chân do dự không biết nên bước tiếp hay lùi lại xoay đầu bỏ chạy.
  • Không làm chủ được, cô vô thức lén nhìn xem cậu đã phát hiện ra mình chưa?
  • Bỗng cậu đánh mắt nhìn về phía cô.
  • Bốn mắt chạm nhau. Tim nhảy dựng lên, cô tròn xoe mắt đứng bất động.
  • Phải làm gì đây? Cô lẩm bầm cầu mong cậu đừng bước lại chỗ mình.
  • Bao nhiêu quyết tâm chỉ bởi ánh nhìn của cậu đạp đổ. Tiếng trống gõ mỗi lúc mỗi mạnh hơn, cảm giác sợ hãi khiến người ta không ý thức được.
  • Gaara rời lưng khỏi tường, đúng như ý nguyện của cô.
  • Hoảng hốt, cô nắm chặt quai túi xách hơn. Chân cậu chuẩn bị nhúc nhích. Lý trí đã bị đánh bại, theo bản năng cô luống cuống xoay đầu bỏ đi trước khi cậu tóm được.
14
Chương 84: Bạn hay thù?