(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Hinata
    Hinata
    Để tôi giúp.
  • Hắn vừa đưa thìa cháo lên, chưa cho ngay vào miệng vì còn phải thổi. Cô lấy cái muỗng trên tay hắn, kéo chiếc ghế ngồi xuống. Vừa thổi vừa bón cho hắn.
  • Sasuke trơ ra một lúc, tới khi cô yêu cầu mở miệng mới trở lại bình thường.
  • Hinata
    Hinata
    Mở miệng ra nào.
  • Trong lòng Sasuke cảm kích vô cùng. Hắn nhớ lần cuối cùng có người bón cho hắn là 12 năm về trước. Lúc mẹ hắn còn sống. Một cảm giác thân thương bỗng ùa về, khiến cho khóe mắt hắn cay cay. Nếu không có dải băng kia chắc hẳn cô đã nhìn thấy lệ hắn rơi.
  • Đón thìa cháo vào miệng, mùi vị này? Sao giống vị của mẹ, ngọt ngào yêu thương.
  • Hinata
    Hinata
    Mùi vị thế nào?
  • Cô hỏi chỉ để có chuyện mà nói thôi, im lặng chỉ khiến cả hai ngại ngùng.
  • Sasuke
    Sasuke
    Ngon lắm.
  • Giọng hắn nghẹn lại. Tưởng cô không nhận ra sự lạ lùng của hắn, nhưng thật sự cô rất để tâm. Chắc hắn lại nghĩ tới ký ức gì không vui, nghĩ thế cô quyết định không nói gì.
  • Nhìn hắn ăn một cách ngon lành, cô cũng thấy an ủi hơn phần nào.
  • Khoảnh khắc có đáng nhớ tới đâu cũng đến lúc phải kết thúc. Hắn có muốn ăn thêm, cũng chẳng còn thứ gì cho hắn nữa.
  • Cô đang dọn dẹp bàn bỗng hắn hỏi.
  • Sasuke
    Sasuke
    Này lọ lem!
  • Hinata
    Hinata
    Gì?
  • Cô đáp vẫn không dừng lại.
  • Sasuke
    Sasuke
    Có thật cô ăn hết số thức lớn kia không?
  • Hắn lại có ý đồ gì đây? Chuyện đó có gì đáng nói đâu sao cứ hỏi lắm thế.
  • Hinata
    Hinata
    Bộ anh nghi ngờ điều đó à, tôi có thể ăn hết một con gà nếu đói.
  • Cô vừa cười vừa nói, chẳng qua chỉ muốn nói chuyện phiếm với hắn thôi.
  • Sasuke
    Sasuke
    Thật thế hả, sao cô không tham gia mấy cuộc thi ăn. Chắc chắn giật giải đấy, có khi giải nhất cũng nên.
  • Hinata
    Hinata
    Tôi không muốn giống lợn, mập trông xấu lắm.
  • Có chút hờn giận cô bĩu môi chống chế, rõ có ý chê cô ăn nhiều đây mà.
  • Sasuke
    Sasuke
    Cô cũng sợ xấu sao?
  • Hắn hỏi ngu thế, con gái ai chả sợ xấu xí. Nhưng câu hỏi của hắn lại khiến cô cân nhắc để trả lời. Nếu là cô gái khác họ sẽ làm ầm lên khi người khác hỏi câu thiếu tế nhị ấy. Người hiểu biết thì vờ vịt thông cảm được. Còn cô thật sự cô cũng không biết mình có sợ hay không. Trước kia cô luôn mặc cảm với ngoại hình xấu xí của mình. Nhưng có vài chuyện đã xảy đến, nó thay đổi ít nhiều suy nghĩ của cô.
  • Hinata
    Hinata
    Không hẳn, nhưng tôi thấy xinh đẹp vẫn hơn mà. Không lẽ anh không thích đẹp?
  • Dọn dẹp xong, cô rót nước đưa cho hắn, tiện thể trả lời câu hỏi hắn vừa đưa ra. Cân nhắc lắm cô mới đưa ra câu trả lời chung chung đó, không quên muốn biết hắn có suy nghĩ thế nào.
  • Hắn không nói gì, đang bận uống nước, uống xong hắn đưa ly cho cô. Đón lấy ly nước từ tay hắn, cô chờ đợi hắn đưa ra câu trả lời.
  • Kỳ lạ, sao cô lại quan tâm hắn nghĩ gì về cái đẹp và cái xấu.
  • Sasuke
    Sasuke
    Tiện thể cô dọn mấy cái hộp dưới kia luôn đi.
  • Cuối cùng hắn cũng mở miệng, thế nhưng lại nói điều gì không đâu. Vẫn mơ màng chưa rõ, cô ngu ngơ hỏi hắn.
  • Hinata
    Hinata
    Hộp nào?
  • Sasuke
    Sasuke
    Dưới kia kìa.
  • Hắn chỉ xuống cuối phòng, trên bàn gỗ có mấy cái hộp cậu bé để đó. Hinata bước xuống xem, bỗng ngộ ra điều gì đó.
  • Hinata
    Hinata
    Anki nhờ tôi nhắn lại với cô lời cảm ơn.
  • Hắn nói khiến cô quay đầu nhìn lại. Thì ra hắn biết việc cô đem cho người ta thức ăn rồi. Lại còn nói dối là ăn hết chúng rồi chứ.
  • Mà công nhận hắn ghê thật, mới đó biết tên cậu bé luôn rồi. Cô còn chưa có cơ hội hỏi tên đứa trẻ kia. Nhanh nhẹn, lém lỉnh thấy dễ thương vô cùng. Đáng tiếc lại mắc bệnh hiểm nghèo, trên đầu chẳng mọc nổi một sợi tóc do tác dụng của thuốc.
  • Thấy cô im lặng chẳng nói gì, hắn mới nói tiếp.
  • Sasuke
    Sasuke
    Lọ lem!
  • Cô nhìn hắn e ngại xem hắn nói gì, thế nhưng hắn lại ngưng bặt. Nóng lòng cô mới cất tiếng hỏi.
  • Hinata
    Hinata
    Anh cần gì sao?
  • Sasuke
    Sasuke
    Ừ! Cô đến đây một chút.
  • Không suy nghĩ nhiều, cũng chả có nghi ngờ gì cô tiến tới giường. Thoạt đầu đứng còn cách hắn vài bước chân, nhưng hắn yêu cầu cô lại gần hơn.
  • Sasuke
    Sasuke
    Gần chút nữa.
  • Tiếng hắn giục dã, cô còn chưa đứng vào đúng vị trí hắn mong muốn.
  • Hinata
    Hinata
    Được chưa, bây giờ anh có thể nói cho tôi biết rồi chứ?
  • Cô mất kiên nhẫn giọng hối thúc hắn, cô đã đứng sát với hắn lắm rồi. Khoảng cách đủ để hắn đưa tay nắm lấy tay cô, ngồi xuống giường. Mặc kệ cô có ngồi lên chân mình, hắn chỉ muốn nói với cô vài lời thật lòng.
  • Hinata kinh ngạc trước hành động bất ngờ đó. Bỗng nhiên hắn đưa tay nắm lấy tay cô, kéo lại gần hắn. Đôi mắt mở rộng, miệng mấp máy muốn hỏi tại sao? Nhưng hơi thở gấp ngăn cản cô thốt ra câu hỏi. Cô ngồi đó nhìn chằm chằm hắn, lồng ngực gỗ trống thình thịch.
  • Sasuke
    Sasuke
    Lọ lem! Tôi thích cái đẹp.
  • Hắn đang nói cái quái quỷ gì thế? Thừa nhận việc đó đâu cần làm người ta mất hồn mất vía thế này đâu.
  • Mặc dù tôi không được thấy khuôn mặt của cô trông như thế nào. Nhưng tôi tin cô là một cô gái xinh đẹp. Tôi hi vọng cô sẽ là người đầu tiên tôi thấy khi nhìn được trở lại. Cô sẽ ở bên cạnh tôi cho tới lúc đó, và cả sau này. Có được không?
  • Hắn bộc bạch lòng mình, rồi chậm rãi đưa tay lên muốn vuốt ve má cô. Hinata sững sờ chỉ bất động nhìn hắn. Thật sự cảm kích, những lời hắn nói thật ấm lòng. Đáng tiếc liệu khi hắn nhìn thấy cô, hắn có hối hận vì những lời ngày hôm nay hắn thốt ra.
  • Cô lo ngại điều ấy. Thật sự sợ hãi khi tưởng tượng ra ánh mắt căm phẫn hắn nhìn cô, khi cô dối gạt hắn.
  • Cho tới khi tay hắn chạm vào má bên phải cô, gạt lỏn tóc sang vành tai. Cô mới giật mình bừng tỉnh. Vội vàng bật dậy, thùi lùi về phía sau.
  • Hắn bất ngờ trước phản ứng của cô, lòng tự dưng hỗn loạn.
  • Bỗng tiếng chuông nhà thờ vang lên, không biết xảy ra sự kiện gì, không dưng lại kéo chuông vào giờ này.
  • Là tiễn đưa một người đã ra đi hay chúc phúc cho một cặp đôi tìm thấy nhau?
  • Cô quay nhìn ra cửa sổ, lòng cũng xáo trộn, hoài nghi tiếng chuông ấy mang điềm báo gì. Đoạn chuông dứt cô quay lại nói với hắn.
  • Hinata
    Hinata
    Hết giờ rồi, tôi xin phép, hẹn mai gặp lại.
  • Mặc hắn lặng thinh ngồi đó, cô nắm lấy túi xách, bước nhanh khỏi bệnh viện. Quên luôn việc bôi thuốc cho hắn.
14
Chương 76: Câu hỏi khó