(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 55: Khi Hinata vắng nhà
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Sasuke chậm rãi ngẩng đầu lên. Cảm giác ấm áp khiến hắn muốn ngủ thêm một chút. Chẳng nhìn thấy gì khiến hắn nhất thời quên mất mình đang ở đâu. Sasuke đưa tay kéo chăn... Khoan đã, là chăn sao? Sasuke giật nảy mình ngồi bật dậy, đầu óc chậm chạp nắm bắt tình hình xung quanh. Hắn vẫn đang ngủ trên ghế, gục đầu xuống cạnh giường cô. Nhưng trên người lại có thêm tấm chăn ấm áp từ bao giờ, lẽ nào? Sasuke sợ hãi lắc đầu... Ý nghĩ ngủ quên và cái người đang ốm đau trên giường kia tỉnh dậy, lấy chăn cho mình khiến cảm thấy vô cùng áy náy cùng xấu hổ.
  • Sasuke
    Sasuke
    Lọ lem!
  • Giọng hoảng hốt, hắn quơ tay loạn xạ. Nhận thấy chiếc giường trống không. Một cảm giác lo sợ lại trỗi dậy trong Sasuke.
  • Hinata lại biến mất lần nữa.
  • ...
  • Karin
    Karin
    Mẹ ơi!
  • Karin cuống cuồng gọi mụ. Ả hấp tấp lao xuống nhà dưới, hớn hở mách cho mụ một chuyện.
  • Tsunade
    Tsunade
    Nhìn lại bản thân mình xem, con gái con đứa ăn nói, đi lại nên dịu dàng một chút.
  • Mụ lên giọng chỉnh ngay tác phong không nên có của một tiểu thư nhà giàu. Đoạn mụ hỏi
  • Tsunade
    Tsunade
    Có chuyện gì mới sáng ra làm ầm lên thế.
  • Karin
    Karin
    Đêm qua nó lại không về nhà.
  • Ả nói vẻ mặt hăm hở, lại có cớ để mà mua vui.
  • Karin
    Karin
    Phải chuẩn bị để trừng phạt nó mẹ ạ.
  • Khác với vẻ mặt mưu mô, nham hiểm thường ngày. Lúc này mụ tỉnh bơ trước thông tin đó.
  • Karin
    Karin
    Mẹ định xử phạt nó thế nào?
  • Chợt ả hỏi, kèm theo đó sự phấn khích.
  • Karin
    Karin
    Con có ý này hay lắm.
  • Mụ chưa nói gì thì tiếng Sakura vang lên phía sau cả hai.
  • Sakura
    Sakura
    Có chuyện gì vậy mẹ? Mới sáng ra trông Karin như bắt được vàng.
  • Karin
    Karin
    Hôm qua nó lại không về nhà.
  • Karin thích chí mách ngay:
  • Karin
    Karin
    Chị và mẹ đang bàn bạc cách trừng phạt nó đây. Em có cao kiến gì không?
  • Sakura vẻ mặt nghĩ ngợi, tỏ ra rất khó hiểu.
  • Sakura
    Sakura
    Lần trước bị hành đến thế mà nó vẫn tái phạm. Chuyện này rất kì lạ. Có khi nào nó đã bỏ đi?
  • Sakura dấy lên mối nghi ngờ cho tất cả, Karin lập tức quay nhìn mụ. Bỗng Sakura nói tiếp khiến cả hai giật mình.
  • Sakura
    Sakura
    Thế chị đã kiểm tra phòng nó chưa? Còn đồ đạc hay không?
  • Sakura nói khiến ả mất hứng, như đang ở trên mây bị đạp xuống đất cái 'bụp'. Nhìn sắc mặt chị gái Sakura gợi ý thêm:
  • Sakura
    Sakura
    Nhanh! Chúng ta lên kiểm tra xem nào, biết đâu nó đã bỏ đi thật.
  • Hai ả nhìn nhau rồi vội vã leo lên gác, thế nhưng mụ đã kịp lên tiếng gọi hai đứa quay lại:
  • Tsunade
    Tsunade
    Khỏi cần kiểm tra.
  • Karin
    Karin
    Sao thế mẹ? Biết đâu nó sợ quá nên bỏ trốn thật cũng nên. Nếu vậy chúng ta cần nhanh chóng tìm, bắt nó lại.
  • Karin đứng nơi góc cua, quay lại nhìn mụ hỏi. Ả tỏ vẻ rất lo ngại và khẩn trương.
  • Sakura
    Sakura
    Karin nói đúng đó mẹ, chắc nó không chịu đựng được nữa nên bỏ đi rồi. Nếu thật như vậy chẳng phải chúng ta sẽ chịu thiệt thòi hay sao?
  • Sakura thêm vô, càng làm cho vấn đề thêm nghiêm trọng.
  • Tsunade
    Tsunade
    Hôm qua Hinata có xin phép mẹ rồi.
  • Mụ bình thản giải thích, khiến hai cô con gái há hốc miệng không thể tin được.
  • Karin
    Karin
    Thế nó có nói đi đâu không? Mà sao mẹ lại cho phép nó chứ?
  • Karin dồn dập hỏi. Vẫn không chấp nhận được sự thực mẹ mình lại cư xử khác lạ kiểu ấy.
  • Tsunade
    Tsunade
    Nó đang ở bệnh viện.
  • Mụ nói, ngồi xuống ghế sofa.
  • Karin
    Karin
    Bệnh viện?
  • Cả hai đồng thanh hét lớn.
  • Tsunade
    Tsunade
    Làm gì mà hét lớn thế?
  • Mụ bị hai đứa con làm cho giật mình.
  • Tsunade
    Tsunade
    Đúng thế đó! Hôm qua mẹ bảo nó tới bệnh viện kiểm tra xem thế nào. Sáng này người ở đó gọi đến báo tin nó ốm khá nặng, đến giờ vẫn chưa rõ thế nào. Cần phải được theo dõi.
  • Cả hai nhìn nhau, bước xuống khỏi cầu thang, ngồi ngay xuống ghế, đối diện mụ để biết cho rõ tình hình là như thế nào.
  • Sakura
    Sakura
    Mẹ đồng ý để nó ở lại bệnh viện theo dõi?
  • Sakura hỏi thêm.
  • Tsunade
    Tsunade
    Phải!
  • Sakura
    Sakura
    Vậy ai sẽ nấu cơm, còn việc nhà nữa?
  • Ả lo ngại vấn đề đơn giản đó, mà theo ả cũng như Karin nó chẳng khác nào sự tra tấn.
  • Tsunade
    Tsunade
    Tạm thời công việc nhà hai đứa phân công nhau mà làm.
  • Tsunade thản nhiên nói, không cần nhìn thái độ hai đứa nó cũng biết chúng sẽ phản đối cũng như chẳng vừa lòng. Không dưng bắt chúng tự làm mấy công việc mà từ trước này chúng đều ỉ vào Hinata.
  • Nhìn sắc mặt hai đứa nó, đúng thật tức tối như mất đi thứ gì yêu thích lắm. Chưa nói được gì cho đỡ cơn tức, mụ nói thêm:
  • Tsunade
    Tsunade
    Còn nữa có rãnh ghé qua đó xem nó thế nào. Mẹ bận không đi được.
  • Mụ khoanh tay ung dung nói như thể mụ không hề dính dáng gì tới việc đó cả.
  • Karin
    Karin
    Con không đi.
  • Karin bật dậy khỏi ghế, nhìn mụ kiên quyết với tuyên bố.
  • Sakura
    Sakura
    Con cũng bận rồi.
  • Tiếp theo Sakura thoái thác.
  • Mụ không vừa lòng, cũng chẳng biết phân sự ai được ai thua. Mụ bất lực để hai đứa nó tự giải quyết. Giọng đanh lại, mụ thể hiện quyền uy của một người mẹ.
  • Tsunade
    Tsunade
    Mẹ không cần biết. Hai đứa tự xử đi. Nhất định phải tới bệnh viện xem qua nó thế nào.
  • Mụ nhấn mạnh như thể bắt buộc chúng phải làm như thế, không được thoái thác.
  • Karin
    Karin
    Tại sao phải làm thế? Nó đâu có quan hệ gì với chúng ta.
  • Karin bất bình rướn cổ cãi lý với mẹ.
  • Sakura
    Sakura
    Chị ấy nói đúng, việc gì chúng ta phải quan tâm nó sống hay chết.
  • Thật đáng ngưỡng mộ, hai chị em thể hiện tính thống nhất, bệnh vực nhau chưa kìa? Lần đầu tiên đồng tâm hiệp lực cãi lời mẹ mới hay chứ. Đúng là nhà có phúc
  • Tsunade
    Tsunade
    Con ơi là con, hai đứa có biết mình đang nói điều ngu ngốc thế nào không hả con?
  • Giọng mụ khinh miệt.
  • Tsunade
    Tsunade
    Hai đứa quên mất điều gì rồi sao?
  • Cả hai nhìn nhau chẳng hiểu mụ ám chỉ gì.
  • Tsunade
    Tsunade
    Tòa đã ra quyết định thế nào? Nếu nó có mệnh hệ gì, chúng ta khó tránh khỏi phải lãnh trách nhiệm. Nếu họ điều tra ra việc chúng ta đối xử với nó. Coi chừng ở tù như chơi. Chẳng qua chỉ đến đó cho người ta thấy thôi. Chịu khó chút đi.
  • Mụ quát, dạy dỗ hai đứa con ngốc nghếch suốt ngày chỉ biết ghen tị, nạnh nhau ai hơn ai kém.
  • Hai ả lại nhìn nhau, hiểu tính quan trọng của vấn đề. Thế nhưng không ai nhường ai, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Lại đấu đá xem ai là người phải tới bệnh viện.
  • Tsunade
    Tsunade
    Đủ rồi đấy!
  • Mụ quát lớn, hai ả giật mình im bặt không nói được lời nào, nhìn mẹ sợ hãi.
  • Tsunade
    Tsunade
    Hai đứa bốc thăm ngay. Kết quả sẽ được định đoạt.
  • Mụ quả quyết rồi đứng dậy đi xuống bếp, chỗ để đũa. Bốc ra một cây, mụ bẻ ngắn đi một đầu, vậy là mụ có hai cây thăm.
  • Thật sự nhìn cuộc tranh cãi trẻ con của hai đứa con mụ phát mệt. Có lẽ mụ chiều chuộng chúng quá nên chẳng có đứa nào ra hồn.
  • Mụ quay lại đưa ra trước mắt chúng hai cây đũa đã được mụ xếp sao cho đều nhau. Thực chất có một ngắn, một dài, mụ hắng giọng nói:
  • Tsunade
    Tsunade
    Đứa nào rút que dài thì tới bệnh viện, quẻ ngắn làm việc nhà. Công bằng rồi chứ?
  • Cả hai sửng sốt nhìn mẹ, lúc nãy đâu có vụ làm việc nhà. Định mở miệng nói lý với mụ, nhưng ánh mắt mụ như ghim chặt lời mình nói. Đằng nào cũng chết, hai chị em đành ngậm ngùi chấp nhận. Mụ ra hiệu bắt đầu, cả hai đồng thời đưa tay rút thăm.
  • Kết quả Karin thẻ ngắn, ở nhà dọn dẹp, lau chùi. Sakura phải vào bệnh viện coi Hinata thế nào. Sakura không vui thậm chí còn tỏ ra khó chịu. Nhưng cũng phải vác cái thân ngọc ngà vào chốn u ám, bốc mùi chết chóc đó. So với làm mấy việc lặt vặt trong nhà thì việc tới bệnh viện quả thực như sự đày đọa với ả.
14
Chương 55: Khi Hinata vắng nhà