(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 49: Trời sáng rồi
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Nhấc cơ thể mềm nhũn ngồi dậy. Cả thế giới quay cuồng, đầu choáng váng, phải khó khăn lắm Hinata mới víu được thành giường tránh ngã nhào xuống sàn. Mất một lúc lâu cô mới dám mở mắt, tầm nhìn đã ổn định hơn. Cô liếc khắp căn phòng như một thói quen. Kính nơi cửa sổ đã vỡ, các mảnh vụn nằm trơ trọi dưới sàn nhà. Hinata loạng choạng để đứng lên, cơ thể cô ê ẩm, cảm giác đau nhói một bên trán, bên phải và cánh tay trái. Có lẽ nó bị gãy rồi cũng nên, cô cử động thật khó khăn.
  • Sau một lúc xoay sở, cô cũng trụ được hai chân xuống sàn không để ngã. Cơn chóng mặt vẫn chưa bỏ cô mà đi. Chậm chạp bước từng bước về phía cảnh cửa hướng xuống nhà.
  • Lúc này Karin hấp tấp chạy lên, mục đích muốn xem Hinata thế nào, tiện thể gọi cô dậy chuẩn bị bữa sáng, làm công việc nhà. Hai ngày không có cô nhà cửa bề bộn, quần áo chưa được giặt giũ. Chúng đúng là một đám vô dụng.
  • Vừa trông thấy Hinata lảo đảo đi xuống, bị giật mình, ả vẫn giữ được thái độ, chẳng cần biết Hinata mới vừa tỉnh dậy, cũng như thương xót sắc mặt tái nhợt của cô. Ả độp ngay như ra lệnh:
  • Karin
    Karin
    Còn đứng đó làm gì? Mau xuống nấu cơm đi.
  • Nói xong ả quay đầu đi xuống ngay lập tức, chẳng dám nhìn sắc mặt cô. Ánh mắt vô thần của Hinata khiến ả thấy rùng mình vô cớ. Xuống tới nhà ả gặp ngay mụ vừa ra khỏi phòng.
  • Tsunade
    Tsunade
    Sao sắc mặt con khó coi thế?
  • Mụ hoảng hốt hỏi, sợ như đã xảy ra chuyện mà mụ đang lo sợ. Bởi mụ thấy Karin đi từ trên đó xuống.
  • Ả chưa kịp nói gì, mắt mụ trợn tròn khi nhìn thấy Hinata đứng nơi góc cua nhìn xuống. Cô bắn cái nhìn trực diện vào mắt mụ, sống lưng mụ lạnh như băng. Nhìn sắc mặt biến đổi của mụ, Karin lập tức quay nhìn ra sau. Cô đứng đó sừng sững đầy đe dọa.
  • Karin
    Karin
    Còn đứng đó, nấu cơm nhanh lên.
  • Karin quắc mắt tiếp tục ra lệnh.
  • Hinata đứng im chẳng phản ứng gì, vẫn nhìn mụ căm phẫn. Sự căm phẫn được che đậy kín đáo, chỉ vì bất an nên mụ mới nhận ra.
  • Karin
    Karin
    Mày lì lợm hơn nhiều đấy nhỉ? Đi nhanh lên.
  • Ả mất kiên nhẫn thét lên, bước lên định cho cô một trận. Thế nhưng mụ đã ngăn lại, giọng hòa nhã nói.
  • Tsunade
    Tsunade
    Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn. Con vào chuẩn bị đi.
  • Mụ cười nhẹ với ả, Karin vui sướng reo lên.
  • Karin
    Karin
    Thật thế hả mẹ? Tuyệt! Lâu rồi không ra ngoài ăn, chúng ta ăn tôm hùm nhé?
  • Ả nũng nịu vòi vĩnh.
  • Tsunade
    Tsunade
    Con muốn ăn gì cũng được, mau vào chuẩn bị, nhớ gọi Sakura hộ mẹ.
  • Mụ nói đẩy Karin đi về phía phòng mình. Ả phấn khích quên luôn biểu hiện khác thường của mụ. Sau khi Karin rời khỏi phòng, chỉ còn mỗi Hinata với mụ đứng đối diện nhìn nhau. Tsunade đủ bình tĩnh và lòng can đảm để xử trí. Mụ chần chừ một lúc mới dám nhấc chân tới chỗ cô. Mụ nhìn Hinata trân trân muốn giải quyết cho xong việc cô bị ngã cầu thang.
  • Mụ đã mất ngủ cả đêm, hai con mắt thâm đen hiện rõ trên khuôn mặt già nua, xấu xí. Rõ ràng mụ bị ám ảnh nếu cô chết, nên tâm tính có chút biến đổi đột ngột, khiến chính mụ cũng cảm thấy xa lạ.
  • Tsunade lôi trong túi ra một ít tiền, đưa trước mặt Hinata nói:
  • Tsunade
    Tsunade
    Cầm lấy tiền rồi đến bệnh viện kiểm tra.
  • Hinata vẫn vô cảm nhìn mụ.
  • Tsunade
    Tsunade
    Đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó, mày chẳng thể làm gì được tao, thậm chí mày còn không có gan để làm thế. Tao cũng không hề tự tế hay cảm thấy tội lỗi với những gì mày phải chịu đâu. Chẳng qua tao không muốn mất đi một đứa hầu chăm chỉ và phục tùng giống mày. Đi đi, rồi làm nốt mấy công việc mày chai lười suốt hai ngày qua.
  • Mụ nhét số tiền bẩn thỉu vào tay Hinata, rồi đi xuống. Tuyệt nhiên không muốn trông thấy khuôn mặt không phản ứng từ cô.
  • Ba mẹ con mụ rời khỏi nhà, không thèm ngó ngàng hay để ý tới cô. Thậm chí trước khi rời đi còn bắt cô phải làm cho xong việc nhà, mới được tới trường.
  • Khoảng thời gian sau khi ốm, cơ thể cô vẫn còn khá yếu. Điều cần nhất lúc này là phải ăn uống, nghỉ ngơi hợp lý, giúp cho cơ thể có đủ thời gian khôi phục lại sức đề kháng. Vậy mà ba mẹ con mụ chẳng hề biết cái gì gọi là lòng trắc ẩn.
  • Thật đáng phẫn nộ!
  • Hinata trở lại phòng, sau khi ăn một chút cháo. Cô phải tự tay làm hết tất cả, thần sắc đã ổn định hơn. Hinata tiến tới bàn chuẩn bị để đến trường. Dù mệt mỏi nhưng cô không muốn bỏ lỡ cơ hội thoát khỏi đây, chỉ cần tóm được xuất học bổng.
  • Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, rồi vụt tắt ngay tức khắc. Cô chậm chạp với tay lấy điện thoại nằm trong ngăn bàn. Nó đã tắt nguồn do hết pin.
  • Tất cả đều là số của viện trưởng. Ngoài trừ bà ra chẳng ai có số của cô nữa.
  • Biết mình đã khiến viện trưởng lo lắng, Hinata lập tức gửi ngay một tin trả lời. Trước khi kiểm tra nội dung của những tin nhắn nhận được.
  • Hầu hết các tin nhắn đều cho thấy sự lo lắng dành cho cô. Hỏi xem cô ở đâu, sao không trả lời tin? Và hơn hết là thông tin gây hoang mang cho Hinata. 'Khách hàng đang cuống cuồng tìm cô'.
  • Thở dài, cô biết phải giải thích thế nào cho sự mất tích của mình?
  • oOo
  • Hắn ngồi thất thần trong phòng, cảm giác trống trải hơn bao giờ hết. Cảm xúc đúng thật biến đổi khó lường. Từ sự lo lắng, tới giận dữ vô cớ và bây giờ hắn thấy trống rỗng.
  • Mọi thứ xảy ra đều không khiến hắn quan tâm, ngoài trừ tin tức về cô.
  • Hắn ngồi thừ người, chẳng có gì trong ngày làm hắn hứng thú. Nếu có chút tin gì về cô thì tốt biết mấy. Hắn nghĩ thế, bỗng cánh cửa mở ra, ai đó tới mang đến cho hắn vài tin tức quan trọng.
  • Là điều hắn đang chờ đợi. Điều biến hắn ra nông nổi như thế này?
  • Phải chăng đã có tin tức về cô?
14
Chương 49: Trời sáng rồi