(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 48: Gặp mẹ trong mơ
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Một lúc sau. Mặt trời lên cao, tỏa ánh nắng chói chang xuống cánh đồng đủ sắc màu, trông như một bức tranh tuyệt đẹp. Không màu sắc nào của hoạ sĩ có thể vẽ nên.
  • Trời mỗi lúc một nắng hơn, thế nhưng không nóng gắt hay gây khó chịu, bởi từng làn gió thi nhau thổi mát lạnh. Bước lên cao hơn, cô ngó xuống trông về nơi xa hơn. Cuối chân đồi một tòa thành sừng sững đứng hiên ngang.
  • Cảm thấy thư thái, cô quyết định ngồi xuống dưới gốc cây anh đào, nghỉ ngơi chút, trước khi hướng về phía tòa thành ấy, phóng tầm mắt nhìn về chân trời. Trong lòng lâng lâng một cảm xúc dễ chịu.
  • Nơi đây thật hạnh phúc, cô ước gì mãi mãi được ở đây.
  • Phút chốc cô chìm vào thế giới này, quên luôn cái thực tại mình đang phải đấu tranh.
  • Ngồi nơi đây ngắm nhìn màu hoa phủ trên đồng cỏ xanh. Cảm nhận được lòng mình bình yên như đang sống trong những phút giây êm đềm.
  • Vươn đôi vai, hít một làn hơn tươi mới, cô ngả lưng xuống đám cỏ xanh. Chớp nhẹ đôi mi, Hinata nhanh chóng chìm vào giấc ngủ thật yên bình.
  • Bỗng trong không gian vang vọng giọng nói thân thương, ngọt ngào lại trìu mến.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Hinata! Dậy đi con yêu.
  • Cô giật mình ngồi bật dậy, nháo nhác nhìn quanh. Kia rồi, ở cuối con dốc, mẹ cô đứng đó vẫy tay chào. Nụ cười bà thật âu yếm.
  • Ngập tràn trong hạnh phúc, cô chồm dậy, chạy nhanh ôm chầm lấy mẹ.
  • Hinata
    Hinata
    Mẹ ơi.
  • Nghẹn ngào cô nói:
  • Hinata
    Hinata
    Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm! Cuối cùng cũng được gặp rồi!
  • Bàn tay mềm mại dịu dàng vuốt mái tóc bồng bềnh của cô, mẹ nhẹ nhàng vỗ về.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Con gái ngốc!
  • Mẹ mắng yêu:
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Chẳng phải mẹ luôn ở bên con sao? Đừng bao giờ quên điều đó.
  • Mẹ nói, ôm chặt cô hơn.
  • Cô nói trong tiếng nấc:
  • Hinata
    Hinata
    Con không muốn như thế, con thật sự rất muốn được sống cùng với mẹ.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Con khờ quá!
  • Mẹ nói, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mặt cô.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Nhìn xem, bộ dạng con lấm lem hết cả rồi.
  • Lấy chiếc khăn tay trong túi, bàn tay ấm áp kia nhẹ nhàng lau những giọt mồ hôi trên khuôn mặt lem luốc của cô. Đoạn mẹ phủi bụi trên chiếc váy trắng cô đang mặc, gỡ những cọng cỏ vướng trên tóc. Hinata lặng yên nhìn mẹ, lòng ngập tràn hạnh phúc. Nước mắt không ngừng rơi.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Ngoan nào, đừng khóc nữa.
  • Mẹ dỗ dành, bàn tay truyền tới hơi ấm cho cô. Hinata thôi thút thít, mỉm cười để mẹ yên lòng.
  • Hinata
    Hinata
    Sao mẹ lại ở đây?
  • Tới lượt cô hỏi. Mẹ nhìn cô, ánh mắt đầy yêu thương trìu mến.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Mẹ tới để đưa con về nhà.
  • Hinata
    Hinata
    Về nhà?
  • Cô ngạc nhiên.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Phải, chúng ta về nhà.
  • Mẹ cô nói, nắm lấy tay cô kéo đi.
  • Hinata
    Hinata
    Con sẽ được sống cùng mẹ?
  • Hinata phấn khích reo lên, rõ vui tới mức quên nhìn nụ cười gượng gạo của mẹ.
  • Hai mẹ con bước bên nhau, trên con đường nhỏ để xuống khỏi đồi. Những bông hoa wisteria mềm mại, lả lướt như mây, vẫy chào mỗi khi họ bước tới. Nhìn khuôn mặt hiền hậu của mẹ, cô mong thời gian ngừng lại ở đây, ngay lúc này. Ngừng trôi để cô được cùng với mẹ không phải xa rời nữa.
  • Hinata ríu rít bên mẹ như một chú chim nhỏ. kể cho mẹ nghe những niềm vui nho nhỏ mình từng trải qua, mẹ cô mỉm cười, gật gù theo niềm hứng khởi của cô.
  • Mấy chốc họ ra khỏi con đường bát ngát hoa. Tiến vào Con đường lát đầy sỏi đá, phía xa có chiếc xe ngựa đang chờ đợi họ.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Con lên đi.
  • Mẹ vỗ nhẹ vào tay cô mấy cái. Ánh mắt không nỡ rời xa cô, nhưng chẳng thể làm khác. Cô không thuộc về nơi này, số mệnh của cô chưa kết thúc. Hinata phải bước tiếp, dù chông gai cũng phải kiên cường để tiếp tục.
  • Không có chút nghi ngờ nào. Hinata ngoan ngoãn làm theo, leo lên xe, rồi ngồi dịch sang một bên ngay ngắn, chờ mẹ leo lên.
  • Hinata
    Hinata
    Mẹ lên thôi.
  • Cô cúi người đưa tay ra cho mẹ nắm lấy. Bà chỉ dịu dàng mỉm cười, rồi mới ôn tồn nói:
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Hinata, con hãy đi đi.
  • Hinata
    Hinata
    Mẹ không đi với con sao? Mẹ nói chúng ta sẽ sống trong lâu đài đằng kia cơ mà?
  • Cô nói, bật khóc nhìn mẹ van nài.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Mẹ không thể Hinata. Con phải trở về một mình.
  • Hinata
    Hinata
    Trở về? Về đâu cơ? Chẳng lẽ mẹ muốn con trở về đó, con đã chết rồi mà?
  • Cô mơ hồ hỏi.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Không! Hinata, con còn sống, con còn sống rất lâu nữa. Trở về đi con. Mẹ luôn mãi bên con.
  • Mẹ nói, nước mặt chạy xuống. Cảnh sinh li từ biệt này một lần nữa làm ruột gan tan nát.
  • Hinata
    Hinata
    Mẹ, con không muốn.
  • Hinata khóc, nhìn mẹ cầu xin.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Mạnh mẽ lên con gái của mẹ. Con phải tiếp tục số mệnh của con.
  • Mẹ dịu giọng khuyên bảo.
  • Người bí ẩn
    Người bí ẩn
    Mẹ sẽ luôn ở bên con.
  • Hinata lắc đầu không muốn, cô đứng phắt dậy, định nhảy xuống khỏi xe. Thế nhưng không kịp, mẹ đã nhanh tay thúc vào mông chú ngựa nâu oai vệ. Nó lập tức phóng đi, quá bất ngờ cô không giữ được thăng bằng ngã nhào vào trong xe.
  • Khi lấy lại ý thức, Hinata mới luống cuống ngó đầu ra nhìn về phía sau. Nước mắt biến thành hai dòng lệ, rơi xuống.
  • Hinata
    Hinata
    Mẹ ơi! Xin đừng bỏ con! Mẹ, mẹ ơi...
  • Bàn tay đưa ra muốn níu lấy, nhưng khoảng cách xa dần xa dần.
  • Mẹ cô đứng đó, mỉm cười hiền từ vẫy tay chào cô. Bóng đen kéo tới, Hinata chìm vào bóng tối lần nữa. Hình ảnh mẹ cô xa mờ rồi biến mất.
  • Trở về với thực tại. Cũng sẽ có lúc mây tan mặt trời ló dạng, ánh dương cao vợi chiếu rọi khuôn mặt nhợt nhạt của Hinata.
  • Bỗng có chú chuột nhỏ tinh nghịch liếm vào mặt, cô giật mình liền tỉnh giấc. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.
  • Bất thình lình đôi mắt ấy mở ra.
  • Trời sáng rồi!
  • Tenten nhìn sang Temari, cả hai mỉm cười hạnh phúc. Cuối cùng Hinata đã vượt qua được mọi chuyện. Tenten không kìm nổi cảm xúc, bất giác lệ rơi. Bỗng giật mình khi Temari nhìn chằm chằm mình, Tenten không nói gì vội vã rời đi vì xấu hổ. Sợ rằng cô nàng cộng sự lại trêu chọc mình.
14
Chương 48: Gặp mẹ trong mơ