(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 47: Giấc mơ kỳ lạ
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Đúng lúc đó, Naruto quay lại vì để quên đồ. Tóc vàng đi ngang qua bàn Gaara trước khi tới chỗ ngồi của mình.
  • Chẳng hiểu chuyện này là gì nữa, Naruto bất cẩn va vào cạnh bàn Gaara, khiến một bên hông cậu bị đau. Chưa hết chồng hồ sơ đã được Gaara xem qua, đang nằm chông chênh bên mép bàn, nhờ tác động của Naruto, chúng theo đó rơi xuống sàn. Đúng lúc có gió thổi vào làm tấm rèm che đung đưa, đã thế còn làm một số giấy tờ trên bàn bay xuống sàn.
  • Cửa sổ chưa ai đóng.
  • Phải nói chuyện này hết sức kỳ lạ, vừa khéo tập hồ sơ của Hinata nằm trên cùng trong số hồ sơ mà Gaara chưa xem. Nhờ có gió làm cho rơi xuống, nằm lẫn lộn trong số được Naruto nhặt lên.
  • Một lần nữa may mắn không dành cho cậu. Thêm lần nữa cậu để cô thoát.
  • Naruto mau chóng sắp xếp lại số giấy tờ mình đã nhặt, để ngăn ngắn chỗ cũ rồi lấy đồ của mình, mau chóng trở về lớp.
  • Vậy là hồ sơ của cô đã an toàn nằm chung trong số hồ sơ mà Gaara đã xem qua.
  • Căn phòng yên tĩnh lạ thường, gió ngừng thổi, như thể chưa từng xuất hiện.
  • Khi đã thấy khá hơn, Gaara trở lại xem nốt số còn lại. Cậu chẳng mảy may biết chuyện gì xảy ra lúc mình ra ngoài. Đúng như dự cảm cậu nhận thấy khi vừa ngồi lại bàn làm việc. Cậu chẳng thấy cô gái khả nghi đâu cả.
  • Chẳng lẽ cậu nhầm, cô gái đó không phải sinh viên năm nhất. Hay không phải sinh viên của trường.
  • Cô rốt cuộc là ai?
  • Trống rỗng, đầu óc cậu chẳng có gì ngoài trừ ảm đạm lúc này.
  • Gaara ngã người ra sau, thở dài trong một nỗi chán ngán không tả nổi.
  • Bế tắc, ngõ cụt!
  • Một cảm giác khó chịu ghê gớm, lần đầu tiên cậu rơi vào tâm trạng như này, kể từ sau ngày ấy.
  • Cậu ngồi đó lơ đãng, để mặc giấy tờ bay tứ tung khắp phòng. Trong một cơn nóng giận cậu đã hất tung chúng.
  • Lại có thêm một người đau đầu giống hắn.
  • Lọ Lem! Cô là ai?
  • Giữa khoảng không gian xám xịt, Hinata loay hoay chưa xác định được phương hướng. Cô đã chôn chân ở đây lâu lắm rồi, hoang mang trong nỗi tuyệt vọng không tìm ra lối thoát khỏi chiếc màn nhung đen tuyền.
  • Tất cả đều là một màu đen, không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Cô đứng yên hoảng sợ khi chỉ có một mình, đôi mắt nháo nhác nhìn xung quanh. Màu đen bao trọn hai quả cầu long lanh.
  • Bỗng phía xa xa, lóe lên một tia sáng hy vọng. Cô đưa tay che đi cái ánh sáng chói lóa ấy.
  • Cảm giác như có ai đó đang đuổi theo mình. Cô ngoảnh lại, hàng trăm cánh tay vươn dài muốn tóm lấy cô. Hốt hoảng cô dốc hết sức bình sinh chạy về phía ánh sáng.
  • Nghị lực của cô đã chiến thắng nỗi sợ. Những cánh tay bị mắc kẹt bên trong chiếc màn nhung mà cô vừa gỡ xuống. Bỏ lại tất cả, cô hiên ngang bước ra ngoài ánh sáng. Mấy chốc chỉ còn lại một chấm đen nhỏ rồi biến mất, khi cô quay đầu nhìn lại.
  • Cô ngưng chạy, gập hai gối, thở gấp trong nỗ lực lấy lại sức sống.
  • Chợt cô ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt mở rộng, ngỡ ngàng trước cảnh đẹp trước mắt mình.
  • Đây là đâu?
  • Thiên đường!
  • Hinata không dám tin vào mắt mình. Trên thế gian này có một nơi đẹp như thế. Trên cao bầu trời trong veo, mặt trời dịu nhẹ nấp sau đám mây, chơi trò trốn tìm. Bao quanh nó từng áng mây với muôn vàn hình thù hờ hững trôi. Thỉnh thoảng ngẫu hứng trêu chọc gió. Chiếc cầu vồng to lớn, bắc ngang đường chân trời, tỏa sắc xuống mọi vật.
  • Thật lung linh! Thật huyền ảo!
  • Một khoảnh khắc thanh bình, bầu không khí khoan khoái.
  • Trong làn gió mát mẻ, không khí thoang thoảng một mùi hương lạ lùng. Cô dang rộng đôi tay hít lấy mùi hương say nồng ấy. Rồi chầm chậm mở mắt, quá kinh ngạc với cảnh tượng trong tầm mắt.
  • Trước mắt cô cánh đồng hoa oải hương trải ra mênh mông, im lìm như còn đang ngủ. Chỉ thấy một mặt phẳng với những gợn sóng lăn tăn. Thỉnh thoảng vài chú chim nhỏ bay qua. Những làn gió nhẹ thoảng đưa, cả cánh đồng xào xạc, nhẹ nhàng. Gió ve vãn khắp cơ thể, cô như đang bay bỗng trong thế giới tự tại. Những gợn sóng màu tím đuổi nhau nối tiếp đến tận chân trời. Cánh đồng như đang chuyển động. Những chú chim từ trong các tán cây bay vù ra chao lượn trên không trung, hót líu lo tự như lời ru của mẹ, chúng đang chào đón cô.
  • Hinata thơ thẩn nhấc chân đi về phía trước. Trầm trồ khen ngợi, những gì mình trông thấy. Nơi đây là cánh đồng hoa mọc giữa đám cỏ xanh. Giọt sương trắng còn đọng trên những phiến lá như những ánh pha lê long lanh.
  • Giữa khung cảnh rất yên bình, Hinata khẽ vu vơ hát giai điệu vui tươi.
  • Đây mới thực sự là cuộc sống mà cô mong muốn.
  • Lá là lá... la la la, lời bài hát bay theo gió nhẹ nhàng, chạm tới những cánh hoa xinh đẹp kia. Chúng cũng đung đưa theo nhịp điệu.
  • Oải hương, loài hoa cô thích, mùi hương dịu dàng nhưng tinh tế. Không nồng nàn nhưng khiến người ta lưu luyến.
  • Hinata say mê trong vũ điệu dạo chơi của mình, cô chưa bao giờ vui hơn thế. Dường như cuộc sống đau khổ trước kia cứ theo gió bay về phương xa.
14
Chương 47: Giấc mơ kỳ lạ