(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Tsunade
    Tsunade
    Sao con hoảng hốt thế, đã xảy ra chuyện gì?
  • Mụ đã có mặt giọng hỏi han. Trông thấy mụ Sakura lao tới ôm chầm, run rẩy mất hết hồn vía.
  • Sakura
    Sakura
    Hinata! Nó...
  • Sakura lắp bắp giọng nghẹn lại không thành câu.
  • Karin
    Karin
    Cô ta làm sao?
  • Karin từ trong phòng bước ra hỏi.
  • Sakura ôm mụ chặt hơn, như muốn vò nát nỗi sợ bất ngờ ập tới. Mụ xoa dịu ả bằng một giọng trấn an.
  • Tsunade
    Tsunade
    Sakura! Đừng sợ, có mẹ đây.
  • Mụ vỗ về, ôm lấy cơ thể lạnh đột ngột của ả, không những thế mặt ả đã biến sắc tái nhợt.
  • Tsunade
    Tsunade
    Nói mẹ nghe điều gì khiến con sợ hãi như vậy?
  • Mụ ân cần hỏi, rõ đã đinh ninh trong lòng điều gì đó đã xảy ra, thế nhưng vẫn chưa chắc chắn.
  • Sakura
    Sakura
    Người nó lạnh ngắt. Nó chẳng có phản ứng nào cả.
  • Sakura nỗ lực nói, vẫn chưa hết bàng hoàng trước sự việc.
  • Cả hai cô con gái vẫn chưa hay biết chuyện gì đã xảy ra.
  • Riêng mụ thì biết, Tsunade cau mày vẻ hồ nghi. Chẳng lẽ cô đã thật sự chết. Không! Mụ cần phải chắc chắn về việc đó, chuyện này rất nghiêm trọng.
  • Tsunade
    Tsunade
    Nói mẹ nghe chuyện như thế nào?
  • Mụ ôn tồn muốn biết rõ đầu đuôi sự việc, xem con gái mụ sợ hãi chưa kìa. Mụ cần phải có kế hoạch cụ thể nếu có ai hỏi vì sao Hinata chết.
  • Sakura
    Sakura
    Lúc nãy...
  • Sakura bắt đầu kể bằng một giọng run run:
  • Sakura
    Sakura
    Con lên phòng giặt lấy chiếc váy hoa của mình, thấy nó ướt nhẹp lại còn bị rách một đường dài. Thấy thế con mới gọi Hinata để hỏi xem. Thế nhưng gọi mãi không thấy nó trả lời.
  • Nấc một nhịp ả mới nói tiếp:
  • Sakura
    Sakura
    Con tức tốc chạy lên phòng nó, vừa mở cửa ra thấy nó nằm im trên giường, không động đậy. Tưởng nó chọc tức mình, con mới bước tới định dằn mặt cho một trận, nào ngờ vừa chạm vào người nó lạnh ngắt.
  • Ả ngừng lại kết thúc việc tường thuật cho mụ nghe. Vẫn chưa thoát ra khỏi sự ám ảnh kia. Ả víu chặt cổ mụ.
  • Tsunade
    Tsunade
    Thế nó còn thở không?
  • Mụ vuốt nhẹ sống lưng ả, nóng lòng dò hỏi.
  • Sakura
    Sakura
    Con không biết.
  • Ả lắc đầu:
  • Sakura
    Sakura
    Con sợ quá nên vội chạy xuống nhà, con không biết nó còn sống hay đã chết.
  • Tsunade
    Tsunade
    Được rồi, con vào phòng đi. Lát mẹ đưa con đi mua váy mới.
  • Mụ đẩy ả ra, ra hiểu cho Sakura đi vào phòng.
  • Karin
    Karin
    Mẹ! Có chuyện gì với nó thế?
  • Karin đứng nãy giờ nghe xong cũng hoảng sợ nên hỏi.
  • Tsunade
    Tsunade
    Hai đưa ở đây, để mẹ lên xem sao.
  • Mụ quay lại nhìn hai đứa con, rồi chậm chạp nhấc từng bước khó nhọc đi lên gác.
  • Karin
    Karin
    Mẹ!
  • Karin cất tiếng gọi, rồi chạy theo ngay sau đó.
  • Cánh cửa phòng Hinata mở tung, mụ đứng ngay cửa chần chừ không dám tiến vào.
  • Nếu cô thật sự chết rồi mụ phải làm sao?
  • Karin đứng phía sau, nom thấy sự cân nhắc của mẹ, ả ngó vào trong xem thế nào, rồi lên tiếng.
  • Karin
    Karin
    Để con.
  • Ả lách qua mụ, rồi mạnh dạn tiến vào trong. Mụ muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng không kịp Karin đã bước tới chỗ cô.
  • Mặt Hinata trắng bệch, vết thương nơi trán chuyển màu tím tái, máu đã ngừng chạy. Có chút sợ, nhưng ả vẫn nán lại nhìn chăm chăm xem cô chết chưa.
  • Hơi thở nhè nhẹ, yếu ớt cho thấy cô vẫn còn sống. Ả thốt lên, lấy lại sự bình tĩnh cho mụ.
  • Karin
    Karin
    Nó vẫn còn sống. Mẹ ạ!
  • Tsunade
    Tsunade
    Con chắc chứ?
  • Mụ vẫn chưa tin.
  • Karin
    Karin
    Chắc chắn, nó còn thở, hơi thở không được đều thôi. Hình như nó bị sốt.
  • Karin nói chạm nhẹ trán cô.
  • Cảm thấy an tâm, như trút đi được quả núi đè nơi ngực, mụ cho phép bản thân thở một hơi nhẹ nhõm.
  • Karin
    Karin
    Chúng ta làm gì với nó bây giờ, có cần đưa đến bệnh viện không?
  • Bỗng Karin nhắc nhở mụ. Rõ ràng cô rất yếu, e rằng không thể qua khỏi hôm nay, nếu đưa ngay tới bệnh viện may ra còn kịp. Ả nhìn mẹ chờ đợi, mụ chẳng nói gì, đang nghĩ ngợi. Đến nước này mụ vẫn không buông bỏ được tội ác của mụ.
  • Tsunade
    Tsunade
    Thôi con xuống nhà đi, sắp tới giờ học rồi. Để việc đó mẹ lo cho.
  • Mụ nói hối thúc Karin đi ngay. Không thắc mắc hay nghi ngờ gì, ả nghe lời đi xuống nhà. Bỗng mụ gọi lại muốn nói gì đó:
  • Tsunade
    Tsunade
    À, con gửi đơn nghỉ phép cho nó luôn nhé.
  • Karin cau mày, tỏ ra khó chịu:
  • Karin
    Karin
    Sao phải làm thế? Kệ nó thôi, liên quan gì tới chúng ta.
  • Tsunade
    Tsunade
    Cứ làm như mẹ nói đi, có ai hỏi lý do bảo nó có việc bận đi xa mấy ngày.
  • Karin
    Karin
    Sao phải nói thế, rõ ràng nó bị bệnh, cứ nói nó bị sốt thôi.
  • Karin đột nhiên trở nên nhạy cảm hơn, rõ mẹ ả đang giấu giếm chuyện gì đó.
  • Tsunade
    Tsunade
    Con cứ bảo với họ như thế, việc nó bị bệnh không được để cho người khác biết. Con không cần biết nhiều đâu, mẹ có lý của mẹ.
  • Mụ nói lớn giọng hơn, lời nhờ vả chuyển sang ra lệnh.
  • Mặc dù không thể hiểu nổi mẹ muốn làm gì, ả cũng chẳng dở hơi mà tọc mạch nhiều đến thế, nhất là chuyện dính dáng tới Hinata. Đợi Karin đi khuất, mụ mới quay vào trong phòng, đắp vội chiếc mềm cho cô, rồi chạy xuống nhà, tới tủ thuốc kiếm mấy liều hạ sốt. Mụ luống cuống cầm ly nước đi lên phòng lần nữa. Dựng cô ngồi dậy, ép miệng cô mở ra, đút ngay chỗ thuốc trên tay vào miệng cô. Thế nhưng miệng Hinata ngậm chặt, cổ hỏng đã khô khốc chẳng có chút trơn nào.
  • Mụ đành đặt cô nằm xuống, kiếm cái gì đập nát mấy viên thuốc, nghiền chúng thành bột rồi hòa vào nước, trút ngay vào miệng Hinata. Lần này xem ra có hiệu quả hơn.
  • Xong xuôi mụ chỉnh lại chiếc mền đắp cao lên ngực Hinata, khép cửa sổ lại rồi đi ra, lầm bầm mong mọi chuyện sẽ ổn.
  • Mụ rời khỏi, hai thiên thần nhìn nhau tỏ rõ sự ngờ vực.
  • Lương tâm mụ bỗng dưng trỗi dậy hay mụ có mưu mô gì đây?
  • Dù mụ có làm bất cứ điều gì cũng không khiến người ta thay đổi suy nghĩ 'mụ là người tốt'.
14
Chương 44: Chuyển biến