(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Tsunade
    Tsunade
    Mày đúng là cứng đầu, đừng mong rằng có thể thoát khỏi đây. Tao sẽ không để cho mày toại nguyện đâu. Mày phải sống ở đây đến suốt đời chịu sự hành hạ và sai khiến của tao. Mày nghe rõ chưa.
  • Hinata vẫn làm lơ, lách người qua mụ. Có giỏi mụ đánh cô đi, làm gì cũng được. Cô thấy mình dũng cảm hơn mỗi lần mụ nanh nọc cô.
  • Tsunade
    Tsunade
    Mẹ kiếp! Đáng lý ra lúc đó tao nên để mày đi cùng mẹ mày sang thế giới bên kia.
  • Mụ thốt lên, nhấn mạnh từng câu chữ. Mụ cố tình hay vô ý thú nhận tội lỗi của mình cho cô nghe.
  • Hinata nhìn mụ không rời, thái độ sững sờ. Mụ vừa mới nói cái gì vậy?
  • Mụ nói tiếp:
  • Tsunade
    Tsunade
    Phải, chính tao đã gián tiếp trong cái chết của mẹ mày. Đáng lý ra tao nên đưa mày theo bà ta mới phải. Mày sẽ phải cảm ơn tao, có đúng thế không? Vẫn chưa muộn nhỉ? Để tao giúp mày đi gặp mẹ mày nhé.
  • Hinata có thể thấy sự nanh nọc trong đôi mắt tối đen của bà ta. Chưa bao giờ cô thấy bà ta giận dữ đến nhường này. Anh mắt mụ ta như một sát thủ.
  • Lần này mụ xông tới cô bằng cả hai tay giơ ra trước mặt, nhằm vào cổ cô mà xông tới. Trước khi Hinata kịp phản ứng cô đã bị bà ta bóp cổ. Chặt cứng.
  • Hinata cố vùng vẫy để thở, nhưng mu đã kẹp cứng như gọng kìm. Như thể bà ta đang cố gắng giết cô vậy.
  • Karin hoảng hốt chạy tới can ngăn mụ ta, trò đùa đã đi quá xa. Mụ không còn làm chủ được hành động nữa, cứ như có con quỷ đang chi phối mụ.
  • Karin
    Karin
    Mẹ, mẹ dừng lại đi, xảy ra án mạng đấy.
  • Phải khó khăn lắm, Karin mới kéo được mụ ra khỏi cô.
  • Tsunade
    Tsunade
    Đừng có ngăn cạn mẹ, nhìn nó là ngứa mắt.
  • Karin
    Karin
    Mẹ đừng tức giận không tốt cho sức khỏe. Nếu mẹ không vừa mắt, con có cách làm cho cô ta lần sau không dám cãi lời mẹ nữa.
  • Karin giọng xoa dịu đồng thời cũng xúi dục mụ. Mụ quay qua nhìn con, vẻ háo hức muốn xem con gái mụ xử trí cô thế nào.
  • Trong khi Hinata còn đang cố gắng hô hấp, Karin đi xuống bếp. Lúc sau ả ta quay lại trên tay cầm chiếc kéo, lăm le ngay trước mặt cô.
  • Hinata đang ngồi bệt dưới đất bỗng choàng đứng lên. Cô cảm nhận được điều gì sắp xảy ra, cô vô thức xoay đầu định bỏ chạy, nhưng mụ đã tóm chặt cô. Mụ nhìn con gái vẻ hài lòng.
  • Trong khi mụ giữ chặt cô, Karin dần dà tiến tới, vẻ hăm hở như trêu ngươi cô.
  • Karin
    Karin
    Mày nghĩ sao nếu tao cắt đi mái tóc đẹp đẽ này? Ôi! Tao không dám mường tượng ra cái vết chàm xấu xí của mày được trưng ra cho thiên hạ thấy. Lúc đó mày chẳng thể gặp được ai. Vậy thì mày phải ngoan ngoãn chôn mình trong căn nhà này mãi mãi, có đúng không?
  • Karin vừa nói, vừa thô bạo túm lấy một mớ tóc của cô, chiếc kéo được áp sát vào tóc.
  • Hinata lắc đầu chống cự. Ả cười khoái chí, vừa định nhấn xuống một đường cắt, thì bất ngờ cánh cửa phòng của mụ mở ra. Hai mẹ con thất thế liền nhanh chóng buông cô ra. Karin thu chiếc kéo ra sau lưng, miệng tươi cười chào người đàn ông vừa mới bước ra.
  • Tsunade
    Tsunade
    Anh dậy rồi sao?
  • Mụ nũng nịu, rồi vội chạy tới bên cạnh, choàng tay người đàn ông kia.
  • Ông ta đáp lại mụ cũng bằng cái choàng tay tình tứ.
  • Đoạn ông ta quay nhìn hỏi, khi thấy sự xuất hiện của cô.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Ai vậy?
  • Ông ta nhìn chằm chằm cô, một tia nhìn xuýt xoa đầy khéo léo khi chiêm ngưỡng cơ thể cân đối của Hinata. Mặc dù không nhìn rõ được mặt, do mái tóc rối bù của cô vẫn chưa được chỉnh lại, gã vẫn thấy được vẻ đẹp của cô.
  • Tsunade
    Tsunade
    À, nó là cháu gái em đó mà.
  • Mụ nói, rồi quay nhìn cô.
  • Tsunade
    Tsunade
    Còn không mau chào dượng đi.
  • Hinata vẫn chưa hết bàng hoàng, chẳng rõ ràng được điều gì, gật đầu nhẹ thay vì muốn nói.
  • Tsunade
    Tsunade
    Ở đây không có chuyện của hai đứa, mau về phòng đi.
  • Mụ đuổi khéo cả hai. Chỉ chờ có thể Hinata leo nhanh lên lầu, trước khi cô biến mất mụ nói vọng theo.
  • Tsunade
    Tsunade
    Hinata! Đem đồ ra phơi đi.
  • Cô trở lại phòng, vẫn chưa thể bình tâm. Đóng vội cánh cửa, cô trượt lưng xuống, cố kìm chế để không bật thành tiếng khóc.
  • Bỗng tiếng chuông điện thoại rung lên, phải đổ chuông lần thứ ba cô mới bắt máy. Tin nhắn của viện trưởng. Chắc là chưa thấy cô tới nên Sasuke hối thúc bà ấy đây mà.
  • Cô lập tức gửi một tin nhắn tới cho viện trưởng, nói rằng có thể hôm nay cô không tới được. Xong xuôi, Hinata ý thức được trở lại, cô cần phải hoàn thành việc mụ dao cho nếu không lại có chuyện.
  • Nhớ tới chuyện vừa rồi, cô nghĩ cần phải cảm ơn người đàn ông kia một tiếng. Chính ông ta đã ra tay cứu giúp cô đúng lúc, nếu không chiếc mặt nạ của cô sẽ không còn.
  • Đứng lên, rời khỏi phòng cô bắt tay vào việc ngay. Như thể những chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại, là do cô đã quen với những điều ấy, khả năng là cô đã trở nên miễn dịch luôn rồi.
  • oOo
  • Một lúc sau đó.
  • Trong lúc Hinata đang đứng trong phòng giặt ủi chật chội và gấp quần áo. Thì gã xuất hiện ở cửa, điệu bộ lén lút, chăm chăm nhìn cô. Gã ta cúi người xuống và vớ lấy bộ đồ lót cô đang cho vào móc. Hinata cảm giác hai má nóng bừng trong sự ngượng ngùng kèm theo sự tức giận. Gã giơ lên cười hềnh hệch.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Trông hợp với em lắm, nó mới quyến rũ làm sao?
  • Gã nói điệu bộ nhởn nhơ.
  • Cô lập tức giật nó lại từ tay gả thái độ dứt khoát, ánh mắt trừng lên như một lời cảnh cáo.
  • Dù tức giận nhưng cô vẫn im lặng. Vậy mà cô đã nghĩ gã là người tốt cơ đấy, xem ra cô đã lầm. Mà cũng đúng người như mụ sao có thể kết thân được với ai tự tế hơn mụ chứ, lợi dụng nhau cả thôi. Gã vẫn đứng đó buông mấy câu quấy rối ghê tởm. Hinata cố gắng làm nhanh hơn để mau chóng bước ra khỏi đây.
  • Cô đã nghĩ rằng nếu lờ đi và ráng chịu một chút, chắc gã sẽ dừng lại. Nào ngờ gã vẫn tiếp tục và làm tới hơn. Gã bước gần thêm chút nữa đến chỗ cô, gần sát, rồi lảm nhảm mấy lời gợi tình muốn ói bên tai cô. Trống ngực đập thình thịch, linh tính mách bảo điều chẳng lành.
14
Chương 37: Họa 3