(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Những suy nghĩ tiêu cực giăng kín tâm trí Hinata.
  • Gác đi những tai nạn ngớ ngẩn kia, mối bận tâm duy nhất của cô lúc này là làm sao đối diện với mối nguy hiểm sắp sửa dáng xuống người mình. Tận sâu thâm tâm Hinata thật sự không muốn về nhà. Cảm giác thật ghê tởm khi nghĩ tới những con người tàn độc đó. Cô chẳng biết điều kinh khủng gì đang chờ đợi khi cô xuất hiện trước mặt mụ. Nhưng chắc chắn nó ngoài sức chịu đựng của cô. Cô không dám tưởng tượng hay nghĩ tới những điều mụ sẽ làm để trừng phạt cô. Mụ sẽ dùng roi da quất vào người cô? Hay căm phẫn hơn mụ sẽ nhốt cô rồi bỏ đói suốt nhiều ngày?
  • Thật sự cô hoảng sợ khi nghĩ tới điều ấy, ngồi trong lớp mà chân tay cô bồn chồn. Bứt rứt không yên, mong sao thời gian có thể dừng lại ngay lúc này mãi mãi, để điều ấy đừng xảy ra.
  • Lội ngược dòng hồi ức kinh hoàng. Hinata vẫn không dám tin sự việc này lại xảy ra lần nữa. Nhớ nhiều năm về trước, mùa đông lần thứ 12 của mình. Hôm ấy là một ngày đông lạnh giá. Cô tới thăm những đứa trẻ ở cô nhi viện. Trời đêm khuya vắng vẻ, chưa kể trời đổ mưa dầm dề, để tránh gặp bất trắc cô đã qua đêm ở đó. Điều ấy chỉ xảy ra đúng một lần những cô sẽ chẳng bao giờ có thể quên được, hậu quả vượt xa đầu óc của một đứa trẻ con chưa hiểu hết chuyện đời. Cái kết cuối cùng cô nhận cho việc qua đêm không báo trước, mụ ta nổi khùng khi vừa nhìn thấy cô bước vào nhà. Lập tức cô bị cho mấy cái bạt tai. Cảm giác đau ghê gớm, bàn tay mẫm mụ của mụ in hằn lên má cô. Mụ mắng nhiếc thậm tệ, nguyền rủa cô. Như thể lỗi cô gây ra lớn lắm, Chưa hết mụ còn ác độc hơn khi nhốt cô trong phòng suốt hai ngày không ăn không uống.
  • Mụ đổ lỗi lý do mụ hành động như thế, bởi mụ cho rằng do cô nên mụ không thể ký hợp đồng với đối tác, khiến công ty bị thiệt hại. Cô chẳng làm gì cả, rõ ràng chính mụ mới là người gây ra sai sót. Mụ đã dậy trễ còn rời khỏi nhà mà không mang theo tài liệu về kế hoạch hợp tác. Vậy là hợp đồng chẳng kí được, mụ bị mấy cổ đông kia chỉ trích.
  • Thật mất mặt! Và mụ trút giận sự ấm ức lên người cô.
  • Mụ cứ lẩm bẩm mãi cái điều vô lý hết sức, cô đã không ở nhà, để nhận điện thoại khi mụ gọi về. Vậy là không ai mang tài liệu đến cho mụ. Trong khi đó mụ để cho hai đứa con gái ham của mình thong thả đi chơi.
  • Tiết học cuối cùng vừa mới kết thúc tức thì, cô còn nán lại ở lớp một lúc mới rời đi. Dù nơm nớp lo sợ nhưng sau cùng cô vẫn phải can đảm trở về nhà. Cô cần phải chịu đựng vì tương lai sau này của cô. Hiện tại cô vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành. Còn 29 ngày nữa cô mới tròn 18 tuổi, xét theo luật phát mụ vẫn còn là người giám hộ của cô. Đúng như quyết định của tòa lúc cha cô mất, mụ sẽ chăm sóc và bảo hộ Hinata tới năm cô tròn 18 tuổi.
  • Trong thời gian đó, dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra. Đúng hay sai, Hinata đều là người chịu thua thiệt. Bởi dù cô có lên tiếng tố cáo mụ thì sau cũng cô vẫn chẳng làm được gì mụ. Còn chuốc thêm khổ sợ vào thận. Ai sẽ tin một đứa trẻ bị trầm cảm, nhìn đời bằng ánh mắt mất niềm tin. Còn mụ vừa có tiền vừa có thế, quen biết rộng rãi, chỉ cần một vài lời nói dối trắng trợn mụ lật ngược từ trắng sang đen.
  • Cho nên Hinata luôn cắn răng chịu đựng, chờ đợi tới một ngày cô nắm trong tay quyền lợi của chính cô. Ngày cô hiên ngang rời khỏi đó sống một cuộc sống mà cô mong muốn. Đến lúc ấy, mụ chẳng làm được gì cô nữa, tòa đã quyết định điều đó.
  • oOo
  • Với cảm giác bất an Hinata quyết định ghé về nhà trước khi tới bệnh viện. Chưa bao giờ cô thấy rụt rè khi đứng trước cửa nhà mình. Cô vẫn không dám đối diện với mụ, nếu không phải vì tương lai của mình có lẽ cô đã quay người bỏ đi. Nơi cô đến dù chưa định hình được, nhưng ít ra còn được tự tại.
  • Bầu trời trước mắt cô thật ảm đạm.
  • Hinata thở mạnh, cố gắng trấn tĩnh lại, nhưng vô ích trống ngực cô gõ liên hồi, hồi hộp xen lẫn sự bồn chồn. Cô nháo nhác dò xét xem liệu mụ có ở trong đó, chờ để tóm cô hay không?
  • Cảm thấy trong lòng cô độc. Cảm giác thật sự sợ hãi.
  • Hinata nhắm mắt lại và lấy hơi thật sâu, cố nghĩ tới những điều hạnh phúc trước kia, sẽ giúp cô thêm can đảm. Cô nghĩ về mẹ cô, sao lại bỏ cô mà đi sớm như thế? Cô nghĩ cuộc sống của mình sẽ ra sao sau ngày hôm nay. Cô nghĩ tới cuộc sống mình đã trải qua, đến việc cô luôn bị đối xử như nào, chẳng ai thấu hiểu ra sao... Và những điều diễn ra không theo nguyện ước của cô. Tất cả như đang nhấn chìm cô xuống hố đen của sự hoảng sợ.
  • Rồi cô nghĩ tới điều kì diệu sẽ xảy ra, ai đó sẽ giúp cô thoát khỏi kiếp nạn này. Nhưng khi cô mở mắt ra, không có gì xảy ra cả. Chỉ có cánh cửa sắt đứng sững sờ trước mặt như đang trêu đùa sự sợ hãi tới đáng thương của cô.
  • Bỗng có chiếc xe vừa chạy ngang qua khiến cô giật mình. Có tiếng gì đó kêu răng rắc phát ra từ trong đó. Dù nó là gì thì sức chịu đựng của cô cũng đủ rồi.
  • Cô bước vào trong, đứng đối diện nhìn đăm đăm cửa nhà một hồi lâu. Trước khi hít một hơi thật sâu và với tay lên núm cửa rồi đẩy vào. Không rõ cái núm cửa ấm hay bàn tay cô lạnh ngắt nữa.
  • Ngay lập tức tiếng quát của mụ vang lên:
  • Tsunade
    Tsunade
    Đồ trời đánh! Mày còn dám vác mặt về đây à?
  • Hinata vừa hay né kịp, khi mụ ném cuốn tạp chí vào mặt cô. Nó bay qua người cô, và đập vào cánh cửa khi cô vừa đóng nó. Cô đứng ngây ra quay nhìn mụ, bà ta ngồi đó, trên chiếc sofa cao cấp, vẻ mặt tức giận. Bà ta trừng trừng nhìn khắp người cô dò xét với điệu bộ khinh miệt. Ngồi kế bên mụ là con gái lớn, Karin nhìn cô cười đắc chí như thể việc cô bị mẹ ả tra tấn là niềm thích thú với ả. Hinata kịp để ý thấy cánh phải của ả được băng bó rất cẩn thận, giống như ả đã bị thương. Là vờ vịt hay thật thì cô cũng chẳng có tâm trạng mà quan tâm, hay tỏ ý xót thương cho ả. Bởi lúc này người cần sự thương xót chính là cô.
  • Tsunade
    Tsunade
    Mày đã làm hỏng ngày hôm nay của tao rồi đó. Điều chết tiệt gì đã xảy ra với mày thế. Mày còn dám vác mặt về đây khi hành xử kiểu đó sao?
  • Biết Hinata chỉ có thể im lặng không dám phản bác, mụ làm tới. Bỗng mụ đứng phắt dậy, trước khi Hinata kịp phản ứng, mụ ta đã xông tới. Móng tay chìa ra, nhắm vào mặt cô mà lao vào. Mụ nắm lấy tóc cô giật liên tục, cảm tưởng như chỗ da đầu ấy vừa bị tróc ra một mảng lớn. Cảm giác đau đớn đến quá đột ngột cô còn chưa kịp cảm nhận.
  • Karin vội vàng chạy tới kéo mụ ra giọng nài nỉ.
  • Karin
    Karin
    Mẹ, bình tĩnh lại đi! Đừng làm thế, có gì từ từ nói chuyện.
  • Ả nói nhìn cô chế diệu. Nụ cười chưa bao giờ chiếm cảm tình của bất kỳ ai, nợ rộ một cách trắng trợn, gian xao, mà Hinata chưa từng nhìn thấy trước đây.
  • Rõ ràng hai mẹ còn nhà mụ đang diễn kịch.
  • Nghe con gái nói, mụ thả hai tay khỏi tóc Hinata, chỉnh lại chiếc áo bị xốc lên cao khi cố sức đè cô xuống để hành hạ. Mặc dù cô chẳng có bất kỳ phản kháng nào, nhưng mụ vẫn làm như cô đang chống đối mụ và hành xử rất nhiệt tình bằng cách thô bạo để đáp lại.
  • Karin dìu mẹ quay lại chiếc ghế sofa. Mụ ngồi xuống thở hổn hển, đuối sức lắm sao? Hành hạ cô khiến mụ mệt sức như vậy sao còn hạnh hạ làm gì, rõ là tâm can rắn độc. Không sống ác không thể chịu được.
14
Chương 35: Họa 1