(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 31: Gài bẫy ma nữ
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Gaara dừng lại ngay trước cổng trường. Dù có vị trí quan trọng trong hội, cũng như gia thế khủng, cậu có thể hiên ngang chạy thẳng xe vào mà không cần trình báo hay làm theo bất kỳ quy định nào của trường. Nhưng thay vì thế, Gaara lại rất tuân thủ luật lệ. Cậu tắt máy, dắt xe qua cổng, khẽ gật đầu với bác bảo vệ - người đã đứng lên ra dấu chào cậu. Xong rồi mới cho xe vào bãi. Xách chiếc túi đồ nghề đã chuẩn bị từ trước. Cậu vách nó qua vai, tiến thẳng vào trong. Không hiểu sao cậu rất háo hức? Liếc nhìn đồng hồ lần nữa, cậu cần phải nhanh hơn trước khi ma nữ tới. Cậu cất bước với hi vọng cá sẽ cắn câu.
  • Đi lên lầu hai của dày nhà chức năng. Hít một hơi khá sâu, Gaara mới nhấc chân đi về phía đó. Cuối dãy hành lang, căn phòng được cho niêm phong. Dùng chìa khóa dự phòng, cậu nhẹ nhàng mở nó. Một tiếng tách nhỏ phát ra, cậu có chút rùng mình. Rõ ràng cậu chẳng tin chuyện ma quỷ, nhưng không khí ở đây khiến cho người ta sởn gai ốc. Bước vào phòng, cậu đặt túi đồ xuống. Nhấn công tắc bật đèn, may quá hệ thống điện chưa bị ngắt. Nhìn ngắm căn phòng một lúc, sau khi xác định được vị trí đặt bẫy, cậu mới bắt tay vào công việc. Nhanh chóng và chính xác, cái bẫy đã được giăng lên hoàn hảo, chỉ chờ cá sa lưới.
  • Phủi bụi trên hai tay, cậu xem xét lại thành quả lần nữa. Sau khi chắc chắn cái bẫy không có trục trặc, có thể sử dụng được, Gaara tắt đèn, bước ra khỏi phòng. Mọi thứ đã sẵn sàng và cậu sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
  • Mãi suy nghĩ mông lung, cô quên béng việc về nhà nấu cơm cho ba mẹ con nhà mụ dì ghẻ. Sực nhớ ra, cô nhìn vội đồng hồ, không thèm nghĩ cứ thế hấp tấp chạy cho kịp chuyến xe. Cô tự nhéo vào tay yêu cầu mình tỉnh táo để biết đường mà xuống xe. Cô lắc đầu liên tục mong cái hình ảnh đó bay đi thật xa, ít nhất đừng có ám ảnh cô lúc này.
  • Đánh liên tục vào má mình, cảm giác đau đớn sẽ làm cô thức tỉnh. Chí ít nó có tác dụng, cô không xuống lầm bến chỗ nhà mình. Vừa xuống khỏi xe cô lao ngay vào nhà, sợ chậm trễ thêm cô sẽ bị mụ mắng nhiếc bằng những lời nanh nọc. Có khi không vừa lòng lại vung tay đánh cô.
  • Với hơi thở gấp gáp, cô xồng xộc chạy ngay vào nhà khi cánh cửa mở. Cô không dám hình dung ra cảnh tượng, ba mẹ con mụ ngồi ngay ghế sofa, bắn những tia nhìn đe dọa về phía mình, khi cô mở cửa bước vào.
  • Cánh cửa mở ra, cô sửng sốt khi điều ấy đã không xảy ra. Cô đã nghĩ họ ở đó, tìm cách bắt bẻ, hành hạ cô. Nhưng căn phòng trống không, cô đứng ngây ra một lúc mới bước tiếp vào trong. Cô dạo qua các phòng từ lầu một cho tới gác séc, ba mẹ con nhà mụ không có ở nhà.
  • Thật kì lạ!
  • Mẹ con nhà mụ ra ngoài sao? Cô tự hỏi, rồi chạy ngay xuống nhà xem có bất kỳ lời nhắn nào gửi cho cô không.
  • Chính xác như cô nghĩ, mụ Tsunade cùng hai cô con gái đi dự tiệc sinh nhật của một quý bà trong hội thượng lưu. Một mẩu tin nhắn được dán trên tủ lạnh, đúng tầm nhìn của cô.
  • Hinata thở phào nhẹ nhõm. Vậy là tối nay chỉ mỗi cô ở nhà. Hinata ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc trên chiếc ghế. Dường như chuyện xảy ra lúc chiều, cũng theo nỗi sợ hãi của cô đi xa. Một lúc sau Hinata đứng lên, bước tới bếp làm vài món cho bữa tối.
  • Ồ! bảy giờ rồi. Cô nhìn đồng hồ trên tường, còn khá sớm. Thông thường mụ mà đi dự tiệc thì tầm 10, 11 giờ mới về. Mụ còn mải mê chăm lo cho hai cô con gái, nói chuyện mai mối cho hai cô nữa cơ.
  • Chợt nhớ ra hôm nay thứ năm, cô đột nhiên trở nên vui vẻ hơn. Nghĩ tới việc mình được thỏa thích chơi đàn trong trường, khiến cô sung sướng muốn hét lớn.
  • Không lề mề thêm, Hinata đứng dậy thu dọn mọi thứ. Chén bán rửa sạch, đặt vào đúng chỗ thật gọn gàng. Thay nhanh bộ đồ và thế là cô rời khỏi nhà. Một cảm giác bâng quơ khiến tâm hồn cô thư thái. Thật tự do tự tại, ít ra trong khoảnh khắc này.
  • oOo
  • Theo như điều tra của cô. Giờ này không còn ai ở trường nữa vì thế cô thấy an tâm hơn. Hinata nhìn xung quanh một lúc, rồi trèo qua hàng rào. Ở phía cánh phải, nơi gần với dãy nhà có phòng dạy nhạc.
  • Như mọi khi, bác bảo vệ ngồi trong phòng làm việc, gác chân lên bàn, vừa nhâm nhi tách cà phê, vừa xem chương trình trên chiếc tivi nhỏ đặt trong phòng. Cứ cách 45 phút mới đi tuần một lần. Phòng nhạc cách khá xa chỗ bác bảo vệ, nó nằm tận phía bên trong tòa nhà. Cho nên âm thanh lúc cô chơi nhạc, bác bảo vệ sẽ không nghe thấy.
  • Nhìn ngó xung quanh lần nữa, cảm giác như cô giống tên trộm sợ bị phát hiện. Khi chắc chắn không trông thấy ai, Hinata mới yên tâm tiến hành bước tiếp theo. Không chậm trễ thêm, cô bước nhẹ nhàng, nhanh nhẹn vòng ra phía sau. Trước mặt cô là dãy nhà 5 lầu, cô đứng ngay phía dưới của phòng nhạc. Lấy lại tinh thần cô nhanh chóng, bám vào ống thoát nước được lắp đặt bên ngoài, trèo lên lầu hai. Nó không cao lắm, với khả năng của mình, cô có thể làm được. Đôi tay nhỏ nhắn bám rất chắc, trông cô mới khéo léo làm sao? Như một diễn viên xiếc trèo cây.
  • Để không mất nhiều thời gian, cô thường dùng một mảnh gỗ nhỏ chắn trong góc cửa sổ, mỗi lúc rời đi. Như thế cô có thể mở cửa sổ dễ dành cho lần tới. Nhìn bên ngoài nó luôn luôn đóng, nhưng chỉ cần dùng miếng sắt nhỏ và dẹp cho qua khe hở là có thể bẩy nó ra. Ý tưởng thông minh cô nghĩ ra, khi muốn thuận lợi thực hiện niềm đam mê của mình.
  • Không hề lúng túng, hay tốn nhiều thì giờ. Cánh cửa mau chóng mở ra. Nghe thấy tiếng động nhỏ, Gaara biết ma nữ đã tới. Tuy nhiên cậu vẫn chưa muốn lộ diện, còn quá sớm, trò vui chỉ vừa bắt đầu mà thôi.
  • Hinata thuận lợi leo vào phòng, mọi chuyện vẫn diễn ra đúng như những lần trước cô tới. Duy nhất có cảm giác kì lạ đang bao trùm trong phòng. Dù thế cô không lấy làm để tâm lắm, chắc hôm nay thời tiết trở lạnh đột ngột. Theo Hinata là vậy.
  • Thôi mặc kệ, nghĩ thế cô mỉm cười tiến đến ngồi vào bàn. Dùng bật lửa cô mang theo, thắp đèn cầy lên. Mấy chốc ánh sáng dịu mờ từ cây nến làm sáng một khoảng nhỏ trong căn phòng. Soi rõ bóng cô ngồi chơi đàn. Bản nhạc bắt đầu ngân vang những âm đầu tiên. Nghe êm dịu biết bao. Từng ngón tay dài, mềm mại lướt nhẹ trên phím đàn. Cô say sưa nhún người theo bản nhạc. Những kí ức hạnh phúc cứ thế ùa tới, xâm chiếm cả khoảng không gian tâm trí của cả cô và cậu. Tưởng như chuyện cổ tích, giai điệu gợi nhớ tới một người quan trọng với họ. Nó dạt dào, lâng lâng khiến người nghe chạnh lòng đến bật khóc.
  • Lúc sau giai điệu biến đổi sang trầm một cách tinh tế. Con người ở hiện tại thật cô đơn, tổn thương biết bao. Những thứ không vui làm tim họ nhói lên. Họ muốn quên đi, xóa sạch những hồi ức đau thương ấy. Đang lúc cao trào, cô thì say sưa hòa quyển trái tim, tâm hồn mình vào trong đó. Bất thình lình có gió nổi lên, chiếc rèm đung đưa mỗi lúc mỗi mạnh liệt. Ngọn nến liu dịu như sắp bị dập tắt, cảm giác này là sao? Không hiểu sao nó ảnh hưởng tới Hinata, tiếng nhạc đột ngột ngừng khi cô dừng lại thôi không đánh nữa.
14
Chương 31: Gài bẫy ma nữ