(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 23: Điều bất ngờ 2
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Sai
    Sai
    Tớ không biết hai cậu đã ở đây?
  • Sai khá ngạc nhiên khi mới sáng đã gặp hai thành viên khác trong phòng họp.
  • Neji
    Neji
    Tớ cũng mới tới thôi.
  • Neji đáp có chút thất vọng khi cơ hội đã vụt mất. Trong khi đó Gaara thấy thoải mái hơn, cậu cho phép mình nở một nụ cười.
  • Sai
    Sai
    Mà này Gaara, cậu...
  • Sai định nói gì đó khi trông thấy tóc đỏ, nhưng Gaara đã đứng lên rời khỏi ghế, làm câu nói của Sai phải dừng lại.
  • Gaara
    Gaara
    Tớ đi toilet một lát.
  • Gaara bước ra khỏi cửa, trước khi đi không quên vỗ nhẹ vào vai Sai. Một hành động thay cho lời cảm ơn. Thế nhưng chàng trai với làn da trắng nhợt đó chẳng hiểu gì. Cứ nghĩ đó là một lời chào buổi sáng của tóc đỏ. Sai nhìn theo bóng Gaara, cho tới khi cậu biến mất khỏi căn phòng. Neji tất nhiên là hiểu hành động của Gaara có ý gì. Anh vẫn còn tiếc khi bỏ lỡ cơ hội được nói rõ với Gaara. Khoanh tay, anh tựa lưng vào thành ghế. Một khoảng im lặng cho đến khi Sai lên tiếng.
  • Sai
    Sai
    Này Neji, cậu có để ý thấy Gaara mặc bộ đồ hôm qua không?
  • Sai quay lại nhìn Neji mà hỏi, cậu ta cho biết điều đang đinh ninh khi nhìn thấy Gaara.
  • Neji
    Neji
    Điều đó không có gì lạ. Cậu ta ở lại đây suốt đêm qua cơ mà.
  • Neji đáp với một giọng bình thản.
  • Sai
    Sai
    Thật vậy ư?
  • Một biểu cảm ngạc nhiên, Sai thốt lên:
  • Sai
    Sai
    Để làm gì chứ?
  • Neji đáy mắt để Sai chú ý đến xếp giấy tờ trên bàn, chỗ Gaara ngồi. Sai quay lại, cậu đã hiểu ra. Tuy nhiên ngay lập tức cậu ta cũng có chung suy nghĩ như của Neji vừa rồi. Có thể là do tò mò, Sai mới tiến đến bàn, chỗ Gaara, để xem công việc tiến hành thế nào.
  • Sai
    Sai
    Tớ không ngờ Gaara tham công tiếc việc đến mức phải thức khuya và ở lại trường như thế.
  • Sai nhận xét với một chút hứng thú.
  • Sai
    Sai
    Cậu ta như thế từ lúc nào thế không biết?
  • Sai nhìn Neji mà hỏi, hội phó chỉ đáp trả bằng một cái nhún vai, im lặng không nói gì. Sai quay lại với xấp giấy tờ, cậu ta lật nhẹ từng cái để xem. Rồi chợt dừng lại tại bảng danh sách phân loại. Một lần nữa khuôn mặt lạnh băng của Sai, phải dãn ra hết mức vì ngạc nhiên. Cậu ta cầm nó lên, không thể thốt nên lời. Nó trống trơn, chỉ là một tờ giấy trắng, không có bất cứ cái tên nào được ghi ở trong đó.
  • Neji
    Neji
    Sao thế?
  • Neji thắc mắc trước phản ứng của Sai. Chàng trai thích vẽ quay lại nhìn Neji, với một biểu cảm như không thốt nên lời.
  • Sai
    Sai
    Nó không có một chữ nào.
  • Sai nói lớn, một nụ cười khó hiểu cho phát hiện của mình.
  • Neji
    Neji
    Cậu nói vậy là sao?
  • Neji nghĩ mình nghe nhầm, muốn xác nhận lại.
  • Sai
    Sai
    Không có bất cứ cái tên nào trong danh sách phân loại cả.
  • Sai nói giơ cao bảng danh sách.
  • Sai
    Sai
    Cậu có chắc Gaara đã thức suốt đêm để làm nó?
  • Neji không đáp, ngay lúc này anh đang bận nghĩ xem xem, chuyện này là sao? Thêm một câu hỏi làm cả hai phải suy nghĩ. Hai chàng trai ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Gaara đã làm gì suốt đêm qua?
  • oOo
  • Hinata đang trên đường đến chỗ làm. Đột nhiên chuông điện thoại rung lên, cô cho tay vào túi lấy nó ra xem. Đó là tin nhắn. Hinata lướt nhẹ màn hình điện thoại, mắt cô mở lớn, để đọc cho rõ cái nội dung của tin nhắn mà mình vừa nhận được. Miệng cô há rộng trong một biểu cảm cực sốc.
  • Hinata không dám tin đó là sự thật, cô vừa bị cho nghỉ việc không có lí do. Và ông chủ của cô chỉ gửi một tin nhắn để thông báo về việc đó. Không chần chừ cô muốn lao nhanh đến đó, để làm cho ra lẽ. Nhưng một lần nữa tiếng chuông điện thoại lại vang lên. Hinata định sẽ làm lơ nó, vì giờ đây tâm trạng của cô đang rất khó chịu. Nói đúng hơn là có chút bực tức. Nhưng rồi cô buộc phải dừng bước để xem ai gọi đến, khi điện thoại reo liên tục suốt quãng đường cô đi. Có năm cuộc gọi nhỡ, Hinata nhìn xuống điện thoại. Đây là số của sơ phụ trách hội tình nguyện.
  • Hinata nhấn nút gọi lại và chờ đợi người bên kia trả lời.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Hinata! Cháu đến ngay bây giờ nhé, sơ có chuyện muốn nói.
  • Giọng điệu gấp gáp, như có việc gì đó quan trọng lắm. Hinata không đáp lại, chỉ gõ nhẹ và chiếc điện thoại, tín hiệu cho biết cô đã hiểu điều mà người đó nói. Xong xuôi, tín hiệu bị ngắt khi đầu bên kia cúp máy.
  • Hinata có chút lo lắng khi nghe cuộc điện thoại đó. Quên luôn việc mình định làm, cô chuyển hướng để đến trung tâm.
  • Hinata
    Hinata
    Sao cơ, cháu ư?
  • Hinata ngạc nhiên, ngồi bật dậy khỏi ghế khi nghe sơ phụ trách nói. Những ngón tay đang nhảy múa nhằm diễn đạt điều Hinata muốn nói. Cô kết thúc khi bàn tay đặt ngay ngực mình.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Phải, chính là cháu. Theo thỏa thuận, họ sẽ trả lương gấp ba lần số lương mà cháu đang làm tại cửa hàng bán thời gian đó. Hinata, đây là cơ hội tốt, đừng bỏ lỡ. Cháu sẽ kiếm được một khoản chi trả cho học kỳ sắp tới. Hơn nữa bệnh viện đang thiếu người, cháu có thể giúp họ.
  • Một nụ cười thánh thiện, bà sơ rời khỏi chiếc ghế, tiến đến đặt hai tay lên vai Hinata. Cô chỉ im lặng, hình như cô đang suy nghĩ về lời đề nghị đó. Đó là một cơ hội để cô có thể thanh toán một số khoản chi tiêu cần thiết. Công việc đó cũng đơn giản, cũng không gây khó dễ gì cho cô.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Cháu đồng ý chứ?
  • Ánh mắt bà sơ đang mong chờ một cái gật đầu từ cô. Hinata sau vài phút suy ngẫm, cô mỉm cười, khẽ gật đầu đồng ý. Ánh mắt bà sơ sáng lên một cách vui sướng khi cô chấp nhận.
  • Nhân vật phụ
    Nhân vật phụ
    Tốt, ngày mai cháu đến bệnh viện sau khi tan học nhé.
  • Bà nở nụ cười rồi tiến đến bàn, nhấc điện thoại lên gọi một cho ai đó để thông báo tin vui. Chắc là người đã đưa ra lời đề nghị này. Hinata đoán thế. Cô không chắc, nhưng trông thấy sự phấn khích xen lẫn niềm vui của bà sơ, làm cô cũng vui lây. Ngoài số tiền lương cô được trả, trung tâm này cũng sẽ nhận được một gói trợ giúp kha khá.
  • Không hiểu tại sao nhưng cô cảm thấy trong lòng rất phấn chấn. Thay vì lo lắng khi bị mất việc một cách vô cớ. Cô lại thầm vui khi nghĩ đến mình sẽ nhận được một số tiền khá lớn khi kết thúc công việc mới. Trên đường trở về nhà, cô cứ nhìn lên bầu trời cao, ngắm nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh. Ồ thật bất ngờ, có một ngôi sao đang đổi ngôi. Nhìn thấy cảnh tượng đó, cô chợt thấy rộn ràng một cách lạ thường. Cô thầm nghĩ sẽ có một ngày mình cũng giống như ngôi sao kia, có thể đổi ngôi. Nghĩ thế thôi khiến cô thấy vui. Tự dành tặng cho bản thân mình một nụ cười khi cất bước về nhà. Hôm nay, người ta không còn thấy một cô gái, lúc nào cũng cúi mặt nhìn xuống đường mỗi khi bước đi.
14
Chương 23: Điều bất ngờ 2