(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 150: Âm mưu nham hiểm 6
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Ở ngoài kia câu chuyện vẫn còn tiếp diễn, chợt hắn đánh tiếng muốn vào nhà vệ sinh.
  • Tổ cha người thiết kế ra căn nhà này, nhà vệ sinh nằm ở dưới bếp, lẻ đương nhiên hắn phải xuống bếp rồi. Thật ra trên gác cũng có một phòng, nhưng mà ai đời khách lại tự tiện đi lên trên đó. Vậy nên chẳng thể làm gì khác hắn phải xuống bếp thôi.
  • Khi hắn đi ba mẹ con mụ thì thầm to nhỏ, quên luôn việc hắn có thể bắt gặp Hinata đang làm việc ở dưới bếp.
  • Đúng như dự đoán, việc gì đến tất sẽ phải đến, vừa xuống tới nơi, đập vào mắt hắn là hình ảnh một cô gái tần tảo, đảm đang đang lau chùi bếp và dụng cụ nấu ăn. Hắn cau mày có chút gì đó nhưng chợt bụng hắn biểu tình buộc phải đi vào phòng vệ sinh ngay.
  • Hắn di chuyển nhẹ nhàng như một bóng ma, chẳng âm thanh nào thoát ra để Hinata nhận ra sự có mặt của hắn hay do cô đang bận chìm trong dòng suy tư không cảnh giác với xung quanh.
  • Mọi chuyện thật tồi tệ đối với cô, tất cả những gì trong buổi tối ngày hôm nay là một âm mưu không hề được báo trước, đòn đánh bất ngờ khiến cô tổn hao tâm sức rất nhiều. Mẹ con mụ thành công khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm, tội nghiệp của cô rồi đó. Nhưng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, chỉ cần một lần, nếu cô có cơ hội ở riêng với Sasuke.
  • Và cơ hội đã đến khi bất thình lình hắn lên tiếng hỏi cô từ phía sau lưng.
  • Sasuke
    Sasuke
    Cô cần giúp không?
  • Hắn hỏi khi vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy cô đang vật vã nhón chân lên để đặt những chiếc ly lên kệ tủ cao quá đầu cô.
  • Tiếng hắn cất lên làm toàn bộ hệ thống vận động của cô tê liệt.
  • Cảm giác này? Trái tim cô thấy nhốn nhao, trống nơi lồng ngực gõ mỗi lúc mỗi tăng khi hắn dần dà tiến về phía cô. Hắn chẳng cần lời hồi đáp của cô. Tư thế chơi vơi này thật sự sẽ kéo dài tới bao lâu? Hinata sẽ phải nhón chân đưa tay với lên như thế này đến bao giờ. Cơ thể ơi sao mày tự dưng lại cứng đờ thế này?
  • Chỉ đến khi hắn đứng phía sau cô, ngực hắn sát vai cô, vẫn chừa một khoảng cách hờ hững, đủ để phân biệt rạch ròi giữa hai người, rồi bàn tay to ấy chạm nhẹ vào tay cô khi hắn lấy chiếc ly khỏi tay cô. Cú mát xa nhẹ nhưng khiến luồng điện chạy xẹt quả cả hai. Trái tim cô nhảy dựng lên rồi im bặt, có cảm giác như đó đã ngừng đập. Hinata thu tay lại, khi hắn đã đặt xong chiếc ly vào đúng vị trí còn thiếu trên chiếc kệ. Hai gót chân được hạ xuống sàn, Hinata không ngờ tới hành động đó lại thu hẹp khoảng cách được tạo ra, đúng hơn là xóa bỏ luôn sự an toàn mà cả hai đã mất công xây dựng, lưng cô đập nhẹ vào ngực hắn. Một lực vừa đủ khiến người ta phải để ý.
  • Cả người cô nóng ran khi luồng nhiệt được hắn đột ngột truyền tới. Chiếc cằm hắn nằm hờ hững trên đỉnh đầu cô, bờ ngực vững chắc như đang áp sát vào lưng cô.
  • Sasuke ngửi thấy mùi hương quen thuộc phảng phất trên mái tóc cô. Cảm giác này là sao? Nó đã từng xuất hiện trong hắn, chỉ là giờ đây hắn không nhớ ra. Thực tình cảm giác khi hắn mù và khi hắn nhìn thấy hoàn toàn có sự thay đổi nhỏ, nhưng đủ tác động tới não bộ khiến hắn nhầm lẫn.
  • Hinata phải đấu tranh giữ dội mới không để mình làm điều gì đó ngớ ngẩn trước mặt hắn. Nhưng đó dĩ nhiên không phải là sự cố gắng thành công nhất của cô trong việc đối xử với Sasuke, ngay sau đó không thể chịu thêm sự tra tấn tàn bạo này nữa, cô vùng vẫy mau chóng dịch người ra xa hắn. Đến lúc này hắn mới có cơ hội được tiếp cận khuôn mặt cô ở một khoảng cách gần đến thế. Hinata đưa mắt chạm thẳng cái nhìn của hắn. Một sự bối rối không lối thoát. Trong khi đó Sasuke lại nghĩ cô đang rủa thầm hắn khi đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn một cách cáu kỉnh vì sự xâm nhập bừa bãi này.
  • Họ chẳng thể nói được với nhau lời nào, bởi tiếng Sakura đã hối hả gọi hắn. Đến lúc này Sakura mới nhận ra Sasuke đã rời khỏi ả khá lâu.
  • Sakura
    Sakura
    Sasuke! anh ổn chứ!
  • Sasuke
    Sasuke
    Anh ra ngay!
  • Đáp lời ả rồi hắn quay đầu trở lại phòng khách. Thân nhiệt cô đột ngột giảm khi luồng điện nóng ấm của hắn đột nhiên xa dần rồi biến mất. Hinata thở mạnh, cố gắng hít lấy không khí cho hai lá phổi bị dồn nén nãy giờ.
  • Thời gian sau đó là sự riêng tư của ả và hắn, mụ cáo biệt về phòng mình tạo cơ hội cho Sakura đưa hắn lên phòng ả.
  • Tsunade
    Tsunade
    Thôi mẹ thấy mệt rồi, vào phòng nghỉ chút. Hai đứa cứ thong thả trò chuyện.
  • Tsunade quay đi, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, tất nhiên trước khi đi mụ không quên gọi Karin vào cùng, vì mụ sợ cô con gái sẽ phá hỏng chuyện tốt của em gái.
  • Sakura
    Sakura
    Anh có muốn xem phòng em không?
  • Sakura quay sang đề nghị, phải biết nắm lấy thời cơ chứ?
  • Sasuke
    Sasuke
    Được! Anh rất muốn xem phòng em thế nào.
  • Hắn tán thành có phần phấn khích, bởi thực sự muốn biết cuộc sống của lọ lem thế nào. Sakura dẫn hắn lên phòng mình, đến cửa ả lại vờ như muốn xuống lấy chút gì để uống nên bảo hắn cứ vào trước. Nhưng thực ra ả có ý đồ từ trước hết rồi.
  • Hắn không nghi ngờ gì, cứ vô tư mở cửa vào phòng. Đập vào mắt hắn là một căn phòng nhỏ nhắn, ngăn nắp và đậm chất của một cô bé lọ lem. Thứ khiến đôi mắt hắn không di chuyển đi đâu nữa, phải nhìn chăm chăm rất lâu chính là bộ trang phục dạ hội, được khoác lên người con ma nơ canh. Trên tay ma nơ canh là chiếc mặt nạ hình con mèo và phía dưới là một chân mang giày, còn chân còn lại thiếu mất chiếc giày.
  • Hắn tiến tới, thẫn thờ đưa tay chạm lấy chúng. Bỗng kí ức đã qua ùa về trong tâm trí, hắn nhớ đến buổi dạ hội đêm hôm ấy. Đang hồi tưởng, cánh cửa bỗng mở ra, hắn quay đầu nhìn cô gái đang bước vào, trên tay là hai cái ly cùng một chai rượu vang.
  • Sakura
    Sakura
    Xin lỗi! Để anh đợi lâu.
  • Ả nhoẻn miệng cười hối lỗi.
  • Sasuke
    Sasuke
    Sakura!
  • Hắn gọi.
  • Sakura
    Sakura
    Vâng!
  • Ả đặt cái khay trên tay xuống bàn rồi quay nhìn hắn đáp. Vẻ chờ đợi xem hắn nói gì nhưng thực ra ả đã biết tỏng hắn định nói gì với mình, chắc là thắc mắc về mấy thứ trước mặt hắn.
14
Chương 150: Âm mưu nham hiểm 6