(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem / Chương 147: Kế hoạch nham hiểm 2
(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Mắt cả hai chạm nhau. Nụ cười thân thiện vẫn được hắn trưng ra, bằng một giọng lịch sự hắn cất tiếng hỏi cô.
  • Sasuke
    Sasuke
    Xin chào! Đây là nhà Sakura phải không?
  • Hinata vô thức nuốt khan, giọng của hắn, giọng dịu dàng từng khiến cô xao xuyến.
  • Trong khi hắn vẫn tỏ ra kiên nhẫn, cô thì đứng hình, chưa lấy lại sự bình tĩnh của mình. Mắt cô mở to đầy bất ngờ. Hinata mong chờ đây chỉ là ảo giác, nếu không thì người trước mặt là ai đó giao hàng tới thôi. Hinata chăm chú nhìn hắn vài giây, cô nhìn thấy tia sáng lập lòe trong đôi mắt xám thâm trầm kia.
  • Sasuke nghiêng nhẹ đầu, lộ vẻ khó hiểu, sao cô gái trước mặt cứ nhìn chằm chằm mình, không đáp trả lời câu hỏi, kiểu như không ngờ tới sự xuất hiện của hắn.
  • Hắn lướt nhanh khuôn mặt cô, không có gì xáo trộn trạng thái tâm lý hắn lúc này. Hắn không nhận ra cô, thực tế là không thể, bởi những kí ức của hắn về cô chỉ là giọng nói và những cái đụng chạm vũng về.
  • Giá như lúc này cô có thể lên tiếng trả lời hắn, biết đâu mọi chuyện sẽ khác, thế nhưng cô không thể, Hinata biết rõ hơn ai hết là cô không thể, Sakura biết, Tsunade biết, Karin cũng biết, chỉ mỗi mình hắn không biết.
  • Mặc kệ việc Sasuke đứng ngoài chờ đợi, Hinata vẫn chỉ đứng bất động tay nắm chặt tay cầm. Một nỗ lực đáng ghi nhận khi cô cố kìm nén không cho cảm xúc uất nghẹn được bộc phát ra ngoài.
  • Hắn bắt đầu thấy khó chịu trước cách hành xử kỳ lạ từ cô gái này, đáng lý ra cô nên mời hắn vào nhà hay chí ít lên tiếng chào hỏi hắn. Hinata chẳng làm gì ngoài sự im lặng khiến hắn khó chịu, còn có chút không hài lòng.
  • Sự choáng váng bỗng dưng biến chứng khiến Hinata nảy sinh ảo giác mơ mộng, rồi tự mình thấy vui sướng, cứ ngỡ hắn tới là để tìm cô. Cảm tả trời đất vì cô đã không cười ngây ngô như một kẻ dở hơi. Chỉ đến khi giọng Sakura cất lên từ sau lưng mới kết thúc được cái tình huống bức bối này, hắn trở lại vui vẻ bỏ qua cô nhìn sang ả, còn cô cuối cùng cũng phải bừng tỉnh.
  • Sakura
    Sakura
    Anh đến rồi à? Ngoài trời có lạnh lắm không? Đưa em xách cho.
  • Sakura nợ nụ cười tươi như hoa, trìu mến nhìn hắn rồi bước tới một tay đón lấy bó hoa, còn tay kia khoác tay kéo hắn vào. Bàn tay Hinata đặt ngay núm cửa từ từ hạ xuống nhường lối hắn bước vào.
  • Cả thế giới quanh cô như sụp đổ. Hắn bước qua cô như hai người xa lạ. Bờ vai hắn chạm vào tay cô, cảm giác rất đỗi quen thuộc những ngay lúc này nó hoàn toàn xa lạ.
  • Cả hai bước vào bếp, chợt ả dừng lại quay đầu gọi cô, thái độ mới lạ lẫm làm sao?
  • Sakura
    Sakura
    Chị còn đứng đó làm gì. Bữa tối sắp bắt đầu rồi, vào nhanh đi.
  • Sakura thật giả tạo! Cách xưng hô nghe mới lố bịch làm sao
  • Hinata vẫn còn tư lự khi nhìn hắn rời khỏi phòng khách để xuống bếp. Cô chắc chắn đây không phải một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi Sasuke đột ngột đến đây, chắc lại trò của Sakura, bày trò để đưa hắn tới đây, mục đích chắc để dằn mặt cô.
  • Trời ơi! Tội lỗi quá! Một trò lừa bịp được lên kế hoạch bài bản. Làm sao có thể tha thứ?
  • Để quy buộc tội lỗi này cho một ai khác thì hiển nhiên chính là Sakura phải gánh lấy, và những ai có liên quan tới việc này, bao gồm cả cô.
  • Đứng ngẩn ngơ ở đó một lúc, Hinata mới can đảm quay đầu trở vào, cô không xuống bếp, thay vào đó đi thẳng lên phòng mình, nhưng lần này Tsunade đã ra mặt.
  • Tsunade
    Tsunade
    Ơ kìa Hinata! Con đi đâu vậy, đến giờ ăn rồi, nhà đang có khách.
  • Hinata quay nhìn, khẽ nhướng mày, khuôn mặt lấp ló của mụ ở bếp đang nhìn mình. Không phải có mỗi mình mụ, tất cả đều đang nhìn cô, hắn cũng thế.
  • Một sự im lặng không lời hồi đáp. Hinata biết rõ mấy người đó đang làm khó cô trước mặt Sasuke. Được thôi, nếu thích thì cứ việc làm thế, cô mặc xác không quan tâm, nghĩ thế Hinata quay đi, tiếp tục leo lên gác. Tất nhiên cô chẳng nói hay diễn đạt gì cho những người tỏ ra ngơ ngác nhìn theo.
  • Tsunade
    Tsunade
    Cháu đợi một chút nhé!
  • Đến lúc mụ tung đòn tiếp theo, mụ nhìn hắn tỏ vẻ mong hắn thông cảm, hắn tế nhị gật nhẹ đầu. Chỉ chờ có thế, mụ rời khỏi ghế đuổi theo cô. Chỉ vài bước chân mụ đã đứng phía sau lưng, sát khí hừng hực. Hinata thấy sống lưng mình ướt lạnh vội dừng bước, mụ tiến thêm bước nữa đứng ngang hàng, rồi ra vẻ thân thiết khoác tay qua vai cô, thì thầm lời hăm dọa.
  • Tsunade
    Tsunade
    Biết điều thì ngoan ngoãn hợp tác đi, cô muốn nhận học bổng rồi rời khỏi đây, đúng chứ?
  • Tất nhiên chẳng ai nghe thấy mụ nói gì ngoại trừ Hinata.
  • Hinata quay sang, khuôn mặt nham hiểm của mụ ở ngay trước mặt cô. Hinata chỉ muốn đưa tay cấu nát bản mặt đáng khinh bỉ đó, nhưng mỗi lần cơn tức giận của cô trỗi dậy nó đều bị dập tắt bởi một lý do hết sức nhàm chán, cô phải nhẫn nhịn. Đến bây giờ, ngay lúc này Hinata không thể chịu đựng được phải nguyền rủa cái thói quen chịu đựng mọi thứ của mình.
  • Bữa tối bắt đầu khi Hinata trở lại bếp, khốn nạn thay những con người nham hiểm kia cố tình xếp chỗ cô ngồi đối diện Sasuke.
14
Chương 147: Kế hoạch nham hiểm 2