(ĐN Naruto) Xin Lỗi, Em Không Phải Lọ Lem
  • Sáng hôm sau, đó là một buổi sáng mùa đông lạnh giá. Hinata lấy hết can đảm, lật tung mền ra và bật dậy khỏi giường. Hôm nay là Chủ nhật, cô còn chưa có kế hoạch cụ thể gì. Mọi khi Chủ nhật, cô thường đi làm thêm. Dạo gần đây, cô đã lui tới bệnh viện thăm hắn, nhưng hôm nay không thể như trước được. Hinata đã dặn lòng từ rất lâu rằng cô sẽ không xuất hiện trước mặt Sasuke khi hắn nhìn thấy. Hôm nay, hắn sẽ phẫu thuật và sẽ nhanh thôi. Sau khi phẫu thuật xong, mắt hắn đã có thể nhìn thấy, và Hinata không biết đối mặt với hắn như thế nào. Suốt đêm qua, cô không tài nào chợp nổi mắt, cứ nghĩ tới ngày mai cô lại thấy bứt rứt không yên. Vì thế mới sáng ra, cô quyết định hôm nay sẽ đến cô nhi viện.
  • Ở bên ngoài, từng cơn gió hun hút lạnh lùng thổi tới. Bầu trời âm u, nằng nặng. Lại sắp mưa?
  • Hinata xuống nhà, tranh thủ thời gian, bắt tay vào làm việc nhà, rồi tới cô nhi viện.
  • Trong khi đó, Sakura vừa chia tay hắn. Nàng nói dối có việc bận phải đi, nhưng hứa trưa sẽ quay lại. Đến lúc đó, kiểu gì hắn cũng đã phẫu thuật xong rồi. Vừa khéo lúc nàng tới, hắn có thể biết được mặt mũi lọ lem ra sao.
  • Nhưng để mọi chuyện xảy ra đúng như ý mình, nàng phải về nhà một chuyến mới được. Sakura rời khỏi bệnh viện đi thẳng về nhà. Nàng chắc rằng giờ này Hinata vẫn đang bận rộn ở nhà làm cho xong mọi việc, nàng có chuyện rất rất quan trọng cần nói với cô. Nghe có vẻ lạ đời nhỉ? Sakura muốn nói chuyện với Hinata, là chuyện gì mới được? Từ trước đến giờ, nàng có bao giờ tỏ ra thân thiện, thèm liếc mắt nhìn Hinata đâu? Huống hồ là nói chuyện, nàng định nói chuyện gì ư? Nói trắng trợn thì Sakura muốn đe dọa Hinata hãy tránh xa Sasuke.
  • Vừa bước vào nhà, nàng ráo riết xuống nhà bếp tìm Hinata ngay. Tiếc quá! Không thấy Hinata rồi. Chắc cô ở phòng giặt. Phỏng đoán thế rồi, Sakura đi nhanh lên gác. Vì không muốn gây sự chú ý cho Karin lẫn mẹ của mình, nên thay vì gọi ầm ĩ như mọi hôm, lần này nàng âm thầm lặng lẽ như một bóng ma.
  • Đúng như dự đoán, Hinata đang bận bịu với cái giỏ đựng đầy quần áo vừa được lấy ra khỏi máy giặt. Có người bước vào, theo phản xạ, Hinata ngoái đầu nhìn lại. Sakura đứng đó, ung dung dựa người vào cửa nhìn cô, ánh mặt nàng thật khó đoán, không biết có ý gì với cô đây?
  • Như mọi khi, Hinata liếc qua một cái rồi làm lơ nàng, quay lại tiếp tục việc của mình.
  • Sakura
    Sakura
    "Hinata! Nói chuyện chút đi,"
  • Nàng nói.
  • Hinata vật lộn móc chiếc áo sơ mi vào móc đồ, nghe Sakura nói vẫn tiếp tục làm không thèm quay lại nhìn nàng.
  • Cách cư xử của cô có phần thiếu sự tôn trọng người khác, nhưng Sakura thì có gì đáng để Hinata tôn trọng? Cô còn chưa căm ghét nàng là may cho nàng lắm rồi.
  • Dù cô không ngừng tay, quay lại nhìn mình nhưng nàng biết cô vẫn đang lắng nghe nàng nói.
  • Đã quá hiểu rõ về nhau, Sakura cho thấy sự rộng lượng của mình chẳng thèm chấp cách cư xử hờ hững của Hinata, mà nàng thật tình có rộng lượng sao? Mọi khi sẽ làm ầm lên bất kể là Hinata phản ứng hay thơ ơ nàng. Hôm nay quả thật cách ứng xử của Sakura rất đáng để Hinata lo ngại.
  • Nói đến lo ngại giờ Hinata mới để ý. Có chút kỳ lạ thật, sao hôm nay nàng lên tận đây tìm cô thay vì hét toáng từ dưới nhà? Hinata tự hỏi trong lòng. Gạt đi những suy nghĩ mông lung, Hinata im lặng, chờ xem Sakura định nói gì. Không chậm trễ thêm, nàng bước vào phòng, tiện tay đóng sầm cửa lại, không muốn để ai nghe thấy cuộc nói chuyện này.
  • Hinata có chút bối rối. Nàng định làm gì với cô? Sao phải đóng cửa? Mấy hôm nay cô đâu đắc tội với nàng? Hinata tự ngẫm nghĩ rồi lại tiếp tục công việc, vờ giấu đi sự bối rối vừa nảy sinh.
  • Sakura
    Sakura
    "Dửng dưng lắm!"
  • Sakura tặc lưỡi có lời khen, rồi lại cười khinh trước thái độ dửng dưng của cô.
  • Sakura
    Sakura
    "Được lắm Hinata! Để xem cô còn bình thản được tới mức nào?"
  • Thôi cho qua cái tội làm lơ mình, Sakura vào thẳng trọng tâm.
  • Sakura
    Sakura
    Hôm nay, mày định đi đâu phải không?
  • Hinata càng nghĩ càng thấy Sakura kỳ lạ, nàng tọc mạch chuyện về cô từ khi nào?
  • Hinata quay lại, tỏ rõ thái độ không hài lòng khi bị soi mói chuyện riêng tư.
  • Hinata
    Hinata
    Tôi đi đâu mắc mớ gì đến cô.
  • Nói xong, không thèm xem phản ứng của Sakura, cô quay đi làm cho xong việc cần làm.
  • Sakura khoanh tay, rung chân khó chịu. Hinata càng ngày càng ghê gớm, trước kia cô rất sợ bị nàng ăn hiếp, nhưng càng lớn cô càng chai lì ra. Sakura có làm gì hay nói gì, cô vẫn trở ra bộ mặt không cảm xúc.
  • Sakura tiến lại gần cô thêm chút nữa, ả rót vào tai cô mấy lời mỉa mai.
  • Sakura
    Sakura
    Mày đến bệnh viện gặp ai đó phải không?
  • Hinata lập tức quay sang nhìn Sakura, khuôn mặt vẫn lạnh băng, nhưng ánh mắt có chút ngờ vực, chỉ chờ có thể nàng ngay lập tức nói thêm.
  • Sakura
    Sakura
    Nghe nói hôm nay người đó làm phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong thì mắt người đó sẽ nhìn thấy, đến lúc đó mày định...?
  • Sakura đang háo hức dò hỏi chợt dừng lại khi trông thấy sự dao động của Hinata. Đúng như mong đợi, Hinata có phản ứng với những gì nàng vừa nói. Sakura đưa miệng ra khỏi tai cô, nụ cười xảo quyệt nở rộ.
  • Hinata nhướng mày nhìn Sakura, làm thế nào ả biết chuyện đó? Thái độ đắc chí khi nắm được thóp cô, khiến Sakura vô cùng thích thú, nàng cười ha ha mặc kệ cô vẫn nhìn nàng đầy thắc mắc.
  • Sakura nghĩ Hinata sẽ tức giận tra hỏi mình làm sao biết được chuyện đó. Nàng mong chờ được nhìn thấy cô tức giận, đáng tiếc Hinata làm nàng cụt hứng. Sau cái nhìn ngờ vực đó, Hinata trở lại vẻ vẫn bình thản, khi nàng không hề có ý giải đáp thắc mắc của cô. Thêm nữa, Hinata còn không có chút khó chịu nào khi nàng đùa cợt mình. Hinata quay mặt đi, cầm dẻ lau ra khỏi phòng, việc tiếp theo cô cần làm là lau sàn nhà.
  • Ngạc nhiên thật đó, Sakura có chút bất ngờ trước sự lãnh đạm của Hinata. Xem ra còn chưa đủ kích thích cơn phẫn nộ của Hinata. Vậy nên, Sakura vẫn chưa có ý định dừng lại.
  • Để rồi xem sau đòn tấn công thứ hai, Hinata có còn bình tĩnh được nữa không?
  • Sakura hừ lạnh một tiếng rồi đi ra theo, Hinata hí húi lau sàn vờ không để ý đến Sakura đứng phía sau mình.
  • Sakura biết chắc chắn Hinata vẫn nghe nàng nói, nên mặc kệ cô không quay nhìn mình, nàng vẫn tiếp tục tấn công.
  • Sakura
    Sakura
    Mày sẽ ra sao nếu mẹ tao biết việc mày trốn khỏi nhà đến buổi dạ hội, chắc chắn không hay đâu nhỉ?
  • Sakura rít lên, khẽ rùng mình rồi ra vẻ sợ hãi thốt lên:
  • Sakura
    Sakura
    Ôi! Thật khủng khiếp! Tao không dám nghĩ tới nếu điều đó xảy ra. Nếu nó xảy ra thật, đến lúc đó chắc chắn mày sẽ không còn dửng dưng được như lúc này đâu.
  • Sakura đã biết chuyện đó, nhưng bằng cách nào? Còn nữa, Sakura muốn gì ở cô?
  • Bàn tay đang chà mạnh sàn gỗ bỗng dưng chậm chạp hơn. Tốc độ cứ thế giảm dần rồi dừng lại. Sakura cười thích chí khi Hinata bắt đầu run sợ. Sakura đứng sau lưng theo dõi vẻ mặt cô, vô cùng đắc ý cũng như thích thú.
  • Kiểu gì cô cũng quay lại cầu xin nàng đừng nói chuyện đó ra? Với suy nghĩ đó, nàng lại cười khoái chí hơn.
  • Sakura tự nghĩ rồi lại cười sằng sặc như người thần kinh. Đúng là Sakura bị hâm nặng.
14
Chương 132: Đe dọa 1