Bỗng dưng nhớ tới những thứ mình đã ăn, hắn muốn nôn, nôn hết tất cả những thứ mình vừa ăn, nhưng chẳng được. Hắn tức tối thọc tay vào họng mình. Sasuke gần như ép buộc bản thân phải nôn cho bằng được. Nhìn hắn, cô thấy nhói lòng.
Hinata"Dù anh có ói ra hết, thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu. Sự thật thì vẫn là sự thật, anh sẽ chẳng bao giờ thay đổi việc mình đã ăn hết những món đó, chẳng thể thay đổi được mình có một người mẹ yêu thương anh hết mực."
Thấy hành động ngốc nghếch của Sasuke, Hinata chịu hết nỗi phải tiếp tục đôn lời, rõ cố ý bức hắn phải thành thật với chính mình.
Hai bờ vai rung từng nhịp mạnh, hắn nghiến răng tra khảo cô. Khuôn mặt hắn cũng chuyển màu đỏ đáng sợ.
Sasuke"Cô, người phụ nữ đó mua chuộc cô những gì?"
Hinata vẫn giữ thái độ.
Hinata"Ai cơ? Mẹ anh ấy hả?"
Sasuke"Bà ta không phải mẹ tôi."
Hắn gằn từng chữ, tay nắm củ gừng vẻ bất lực. Hắn như muốn tự làm mình bị thương để Hinata biết điều mà dừng lại. Đáng tiếc cô không thể dừng ngay lúc này.
Hinata"Tôi chưa từng thấy có đứa con nào lại chối bỏ mẹ mình như anh."
Cô thản nhiên bình phẩm, mặc thái độ chống đối của hắn.
Sasuke"Bà ta không phải mẹ tôi."
Đây là lần thứ ba hắn lặp lại câu đó, mỗi lần khí thế hắn lại giảm đi khá rõ. Cuối cùng, hắn nói bằng một giọng thật não nề.
SasukeRốt cuộc, bà ta đã cho cô thứ gì, ngay cả cô cũng bị bà ta mua chuộc.
Hắn thấy đau lòng, giọng như nghẹn lại, đặc quánh. Là thằng đàn ông, hắn tự biết bản thân không được tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, huống chi là một cô gái, lại còn là Hinata nữa chứ. Vậy nên hắn phải buộc mình phải kìm hãm những cảm xúc yếu đuối kia lại, không để nó được giải phóng.
Hinata"Dì ấy chẳng cho tôi thứ gì cả."
Hinata cũng mềm mỏng hơn, cô cho phép mình được đồng cảm với hắn lúc này.
Sasuke"Vậy tại sao? Ngay cả cô cũng đứng về phía bà ta. Chống đối tôi!"
Hắn không can tâm, đau khổ quá phải dồn hỏi.
Hinata"Tôi chỉ đứng về lẽ phải."
Hinata thành toàn cho hắn.
Hắn nhại lại lời cô, một nụ cười mỉa mai. Cô đang nói cái quái gì thế? Cứ như thể người phụ nữ đó đúng, còn hắn là người sai trái.
Sasuke"Bà ta thật xảo quyệt hay cô ngốc nghếch nên mới bị bà ta lừa gạt."
Hắn buông lời châm biếm. Một việc đáng bị đem ra chế nhạo, hắn nghĩ thế.
Hinata"Sao anh có thể nói mẹ mình như thế? Anh thật quá đáng!"
Cô thật sự không vui khi hắn lại dùng những lời lẽ khiếm nhã đó nói về mẹ mình, à không, người hết lòng vì hắn mới đúng.
Hắn hừ lạnh rồi quát lớn:
Sasuke"Cô im đi! Cô chẳng biết gì cả. Tôi thật sự thất vọng khi tin tưởng cô. Cứ nghĩ cô sẽ không bao giờ gạt tôi, hóa ra cô cũng như những người khác. Chỉ giỏi đâm sau lưng người khác."
Lời vừa dứt, tim hắn lại nhói đau. Hinata chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, cô phần nào tưởng tượng ra điều này rồi. Có chút đau đó, nhưng sẽ ổn thôi, vì ngay từ khi bắt đầu, cô đã có quyết định sau cùng.
Hinata"Thật thế sao? Tôi đã không biết điều đó. Nhưng mà có gì đó sai mất rồi. Người nói cậu đó phải là tôi mới đúng, tôi đã không ngờ tới anh lại là người như thế, một người không hiểu lý lẻ, một đứa con bất hiếu, ngay cả mẹ mình cũng không chịu nhận."
Cái quái gì đây? Lòng cô đau không kém hắn đâu.
Sasuke"Cô chẳng biết gì về tôi cả, đừng tùy tiện mở miệng dạy đời người khác."
Hắn lại buông lời mỉa mai. Nụ cười hắn cũng mỉa mai không kém.
Hinata"Chí ít tôi biết phân biệt phải trái. Tôi biết ai tốt với mình, tôi biết nên trân trọng những gì mình có, hơn hết tôi còn biết mở lòng để hiểu người khác. Và điều quan trọng hơn cả, tôi biết còn có rất rất nhiều người bất hạnh hơn anh."
Hắn hời hợt đáp, lời cô nói chẳng đáng để hắn bận tâm.
Hinata"Còn anh, anh chẳng biết gì cả, anh thật đáng thương! Anh có biết điều đó không?"
Mặc kệ hắn, cô vẫn chưa thôi.
Hinata"Ngay cả người yêu thương anh nhất, anh cũng không biết là ai. Chẳng phải rất đáng thương sao?"
Giọng cô như nghẹn đi khi nghĩ tới số phận đáng thương của mình. Hắn may mắn hơn cô gấp vạn lần, lại không hề biết mình có phúc, uất ức, tủi thân. Một giọt lệ vừa rơi xuống, cô nhanh tay gạt đi.
Sasuke ngơ ngác nhìn về phía cô, dường như cảm nhận được điều gì đó khó khăn trong mỗi lời cô nói. Hắn bỗng lặng im suy ngẫm.
Một khoảng lặng, lại thêm một khoảng lặng nữa, rồi lại tiếp tục là khoảng lặng cho tới khi hắn cất giọng như khàn đi của mình.
Sasuke"Bà ta phá hoại gia đình tôi, người phụ nữ đó muốn thay thế vị trí của mẹ tôi. Tôi ghét bà ta có gì sai? Tôi căm hận bà ta có gì sai?"
Hinata"Dì chỉ muốn chăm sóc cha con anh thay người mẹ đã khuất, vậy có gì sai? Sao anh có thể phụ công ơn nuôi dưỡng của dì như thế, chỉ vì dì không phải người sinh ra anh?"
Sasuke"Vì sao ư? Vì bà ta khiến cha tôi quên mất người vợ đã chịu bao khổ cực cùng mình."
Hinata"Bố anh có quyền hạnh phúc. Chẳng lẽ điều đó sai trái?"
Mỗi lời hắn nói ra đều bị lí lẽ của cô bẻ gãy. Hắn thật tình gặp phải đối thủ rồi, mọi lần chỉ cần hắn trừng mắt thôi cũng đủ khiến ai đó hồn vía bay mất. Một câu thôi cũng không thốt thành lời. Huống hồ có đủ dũng khí tiếp hắn tới tận lúc này. Hinata xứng danh cô gái can đảm, hay là khôn khéo biết lợi dụng tình cảnh hiện tại của hắn để mà tiến hành công kích. Đôi mắt không nhìn thấy, quả thật làm hắn mất hết vẻ uy nghiêm.
Sasuke"Tôi không cho phép,"
Nghe cô nói xong, hắn gào lên, khiến cô phải ngỡ ngàng một lúc.
Hạ thấp âm vực, hắn phân trần:
Hình như hắn khóc, giọng khàn đi rất nhiều.
Sasuke"Bao nhiêu cực khổ mẹ tôi phải chịu đựng để rồi người phụ nữ đó được hưởng hạnh phúc. Lúc mẹ tôi còn sống, đã vất vả thế nào để xây dựng cơ ngơi như ngày hôm nay. Nhưng khi gia thế đã vựng vàng, bà đột ngột ra đi. Bà còn chưa được sự an nhàn, vậy mà... Đã thế vừa để tang mẹ xong, bố tôi bị người đàn bà kia dụ dỗ, ông đã cưới bà ta về làm vợ, bảo tôi gọi mẹ ư?"
Có cái gì chắn ngang hỏng hắn, đôi môi run run bật ra từng tiếng.
Sasuke"Bà ta cưới bố tôi, tất cả chỉ vì tiền, sao tôi có thể chấp nhận người phụ nữ đó là mẹ? Tôi không can tâm, tôi hận bà ta."
Qua lời nói và giọng đầy oán trách của Sasuke, Hinata có thể nhận thấy mối ác cảm của anh với mẹ kế lớn đến chừng nào. Nhưng than ôi, cái tư tưởng và suy nghĩ của Sasuke là lệch lạc, sai mất rồi. Tất cả là do sự suy diễn của Sasuke mà ra. Hinata quyết tâm phải giúp Sasuke quay lại đúng phương hướng.